Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ - 210
Cập nhật lúc: 2024-06-17 16:29:09
Lượt xem: 2,773
Tạ Thế An giãy giụa với mớ cảm xúc hỗn độn, bất tri bất giác đã lăn lộn tới lúc bình minh.
Trời vừa hửng sáng, hắn ta đã dậy thay xiêm y, rửa mặt xong thì lại cầm theo sách vở tới Quốc Tử Giám.
Dù trong nhà xảy ra chuyện gì, dù hắn ta gặp phải chuyện gì thì cũng không thể từ bỏ cơ hội học tập ở Quốc Tử Giám, hắn ta phải dẫm lên từng người ở Quốc Tử Giám, đi đến trước mặt Hoàng Thượng, bước lên vị trí tối cao.
Sau khi trở thành một người cường đại, một người trầm ổn đứng ở nơi đủ cao thì bão táp mưa sa thế nào cũng không thể hủy hoại hắn ta.
Thời gian thượng triều sớm hơn thời gian vào học của Quốc Tử Giám, phải chờ một lúc nữa mới bãi triều, cả đường đi không gặp phải người nào.
Tạ Thế An ngồi xe ngựa đến cổng hoàng cung mới gặp phải đồng học đang tới Quốc Tử Giám.
Hắn ta vừa nghe tiếng nói chuyện thì đã biết đó là đám người lục hoàng tử và đám ăn chơi trác táng thường xuyên toa rập với lục hoàng tử bắt nạt hắn ta.
Hắn ta xuống xe ngựa, nhanh chân bước về phía cổng hoàng cung.
“Đứng lại.”
Âm thanh cợt nhã từ phía sau vọng tới.
Hắn ta biết người này là thế tử Bình Tân hầu, là tay sai số một của lục hoàng tử.
“Ta còn tưởng rằng từ giờ Tạ đại thiếu gia sẽ không tới Quốc Tử Giám nữa.” Thế tử Bình Tân hầu bước tới trước mặt Tạ Thế An, chặt lưỡi nói: “Lúc trước người là em vợ của An Tĩnh Vương, lúc nào cũng ra vẻ trước mặt bọn ta, hiện giờ An Tĩnh Vương mưu phản, cũng c.h.ế.t rồi, ngươi còn bày ra bộ dáng không màng sống c.h.ế.t cho ai xem!”
Hắn ta vừa nói vừa đưa tay vỗ mặt Tạ Thế An.
Tạ Thế An một đêm không ngủ, căn bản không thừa tinh lực dây dưa, hắn ta lui về sau một bước: “Thế tử nói xong chưa, nói xong rồi thì ta vào đây.”
“Ta cho ngươi đi chưa?” Thế tử Bình Tân hầu đột nhiên nhấc chân đá vào bụng Tạ Thế An.
Tạ Thế An bị đá ngã gục xuống đất.
Hắn ta siết chặt nắm tay, cũng không cố bò dậy.
Chỉ cần chờ những người này lăn lộn đủ thì hắn ta sẽ được buông tha.
Hiện giờ lực lượng của hắn ta không đủ, ngoại trừ nhẫn nại thì không có lựa chọn thứ hai.
Thế tử Bình Tân hầu nói mấy câu trào phúng, đạp mấy đạp thì đám đồng học cũng đã tới không ít, hắn ta cũng chuẩn bị vào Quốc Tử Giám đọc sách.
Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc từ xa vọng lại.
“Tạ Thế An, ngoại sinh ngoan của ta, cuối cùng cữu cữu cũng tìm được ngươi!”
Giọng nói quen thuộc này khiến Thế An lập tức ngẩng đầu, hắn ta nhìn thấy một bóng dáng đã lâu không gặp đang bước tới.
Đồng tử hắn ta trợn thật to.
Sau lần ngoài ý muốn biết được Hà Húc đã hồi kinh, hắn ta đã tiêu bạc cho người truy tìm hành tung của Hà Húc, muốn xử lý Hà Húc triệt để, nhưng nhiều ngày như vậy, đám người đó vẫn không tìm được bóng dáng của Hà Húc, hắn ta cho là bản thân đã nhìn lầm, hoặc là Hà Húc lại bị đám người đòi nợ truy đuổi, phải rời khỏi kinh thành lần nữa...
Hắn ta thật sự không ngờ sẽ gặp được Hà Húc ở đây.
Hắn ta thấy ý cười bất hảo trên mặt Hà Húc, trong lòng thầm nhủ chuyện không xong rồi.
Hà Húc bước đến gần, nhìn Tạ Thế An một thân gấm vóc, đầu đội ngọc quan, quả là bộ dáng cẩm y ngọc thực.
Bản thân hưởng thụ phú quý nhưng lại đuổi cùng g.i.ế.c tuyệt thân nhân... Hắn ta là thân cữu cữu của Tạ Thế An, trên đời này, trừ cha nương thì cữu cữu chính là người thân nhất, nhưng ngoại sinh này lại cứ muốn g.i.ế.c hắn ta hết lần này tới lần khác.
Nếu không phải Trần bá giúp đỡ, giúp hắn ta tìm chỗ ở, an bài người hầu hạ bảo vệ thì e là hắn ta sẽ không sống được tới hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/210.html.]
Dựa vào đâu mà hắn ta phải sống như một con chuột mà ngoại sinh này có thể hoạn lộ thênh thang.
Hắn ta sống không tốt thì đừng kẻ nào mong sống yên, dù là ngoại sinh của hắn ta!
“Thế An, hình như ngươi rất bất ngờ khi nhìn thấy cữu cữu?”
Hà Húc ngồi xổm trước mặt Tạ Thế An.
Tạ Thế An nhanh chóng nhìn về phía đám người tụ tập ở cửa cung, đồng học tới Quốc Tử Giám càng ngày càng đông, ai nấy đều tò mò nhìn về phía bên này.
Khoảng một khắc nữa là bãi triều, người sẽ càng lúc càng đông hơn.
Ánh mắt hắn ta lóe lên, tự hỏi phải làm sao để đưa Hà Húc đến nơi khác.
“Tạ đại thiếu gia, vị này là cữu cữu của ngươi?”
Thế tử Bình Tân hầu bước qua.
“Ủa, đây không phải Vân đại nhân, sao ngươi lại nhiều thêm một cữu cữu vậya?”
Tạ Thế An mặt không đổi sắc: “Đây không phải cữu cữu của ta, thế tử nghe lầm.”
“Sao, Thế An, ngươi chê cữu cữu khiến ngươi mất mặt sao?” Hà Húc cười: “Đúng vậy, ngươi đã muốn diệt trừ ta, sao có thể thừa nhận ta là cữu cữu của ngươi trước mặt mọi người.”
Thế tử Bình Tân hầu lộ ra vẻ hứng thủ, thật tốt quá, quả là náo nhiệt, hơn nữa là chuyện náo nhiệt của Tạ Thế An, không thể cứ đứng xem không được.
Hắn ta vội vàng nói: “Mẫu thân của Tạ đại thiếu gia là đích nữ Vân gia, cữu cữu là Vân đại nhân, một tên quê mùa như ngươi nhận loạn thân thích làm gì!”
“A, đừng có sơn son thếp vàng lên mặt nó!” Hà Húc nhìn về phía đám người xung quanh: “Nó cũng chỉ gọi chủ mẫu Tạ gia một tiếng mẫu thân mà thôi, cũng không có nghĩa nó có quan hệ với Tạ gia, muội tử nhà ta tằng tịu với Tạ Cảnh Ngọc trước khi thành thân sinh ra nó, nói nó là con vợ lẽ đã là châm chước!”
Tạ Thế An đột nhiên bắt lấy tay Hà Húc: “Đừng ở đây nói hươu nói vượn, ngươi đi với ta, chúng ta sang nơi khác nói chuyện!”
“Sao, muốn gạt ta đến chỗ khác để g.i.ế.c ta à?” Hà Húc hất tay hắn ta ra, lớn tiếng nói: “Chư vị có biết tại sao Tạ Thế An muốn g.i.ế.c ta không, bởi vì ta đã biết bí mật lớn nhất của nó! Hắn ta tư lợi cho bản thân, đích thân ra tay bức tử mẫu thân thân sinh của mình!!”
Hắn ta nói xong thì mọi người đều ồ lên.
“Ôi trời ơi, Tạ Thế An g.i.ế.c c.h.ế.t thân mẫu của mình sao?”
“Một nữ nhân mang thai mười tháng sinh hắn ta ra, cho hắn ta m.á.u thịt nhưng lại bị hắn ta g.i.ế.c hại?”
“Hắn ta đọc sách giỏi như vậy, tiên sinh yêu thích hắn ta như vậy, ta còn tưởng hắn ta là chính nhân quân tử, không ngờ hắn ta đến heo chó cũng không bằng!”
“Loại người tán tận lương tâm này vẫn còn có thể tới Quốc Tử Giám đọc sách sao, phải bị ngũ mã phanh thây mới đúng!”
“...”
Từ xưa văn nhân khinh nhau, nhiều học sinh của Quốc Tử Giám không vừa mắ Tạ Thế An được tiên sinh yêu thích, cả đám đều bắt đầu nói móc nói mỉa.
Tạ Thế An hít sâu một hơi, cố giữ vẻ trầm ổn: “Chư vị đồng học, ta không quen người này, ta cũng không biết ai phái hắn ta tới, có lẽ ngày thường ta vô ý đắc tội người ta nên mới bị người ta cố ý hắt nước bẩn. Các vị đồng học đều được đại nho của Quốc Tử Giám chỉ dạy, ta nghĩ ai cũng có năng lực phân biệt đúng sai, thanh giả tự thanh, ta không cần nhiều lời.”
“Ha ha ha, Tạ đại thiếu gia thật là coi trọng chính mình!” Thế tử Bình Tân hầu trào phúng nói: “Nếu ngươi đắc tội ta thì ta giáp mặt xử lý ngươi là được, hà tất làm điều thừa tìm người tới vu hãm ngươi! Ta thấy người này nói có đầu có đuổi, e là đã xảy ra chuyện tàn nhẫn như vậy thật, không bằng báo nha môn cho người điều tra!”
Hà Húc tiếp tục mở miệng: “Các ngươi có biết tại sao Tạ Thế An mẫu thân của mình không?”
Sắc mặt của Tạ Thế An cuối cùng cũng thay đổi.
Lúc này hắn ta mới nhận ra Hà Húc không chỉ tới tìm phiền toái mà còn muốn hủy hoại hắn ta.
Hắn ta lại bắt lấy tay Hà Húc, nhỏ giọng nói: “Ngươi họ Hà, ngươi có biết ngươi làm vậy là hủy diệt thứ gì không, không chỉ có tiền đồ của ta mà còn là hy vọng lật lại bản án của Hà gia, ngươi nghĩ kỹ rồi nói!”