Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ - 230
Cập nhật lúc: 2024-06-17 20:20:37
Lượt xem: 2,636
Vân Sơ gần như là thức trắng cho tới hừng đông nhưng nàng lại không thấy mệt mỏi, nàng rửa mặt chải đầu, dùng cơm xong xong thì lại gọi Trần Đức Phúc tới dặn dò: “Đây là năm ngàn lượng bạc, ngươi cầm đến chùa Khánh An, đúc một tượng Phật Tổ bằng vàng, không cần để lại tên của ta.”
Có thể trở về năm hai mươi tuổi.
Có thể tìm được hai đứa nhỏ.
Đều là đặc ân trời cao ban cho nàng.
“Ngoài ra ——” nàng dừng một chút rồi nói: “Ta muốn thành lập một cô nhi viện, chuyên thu dưỡng những hài tử không có nơi để đi, không có nhà để về.”
Hài tử của nàng may mắn sống sót, còn có thể trưởng thành tới lúc này, nhưng trên đời vẫn còn rất nhiều hài tử không có nơi để về.
Bọn họ hoặc là thất lạc người nhà, hoặc là phụ mẫu song vong trở thành cô nhi, hoặc là thân thể bệnh tật bị vứt bỏ, hoặc là chạy nạn lưu lạc...
Nàng muốn giúp đỡ những hài tử đáng thương đó, cũng muốn tích góp công đức cho Du ca nhi và Trường Sinh, để hai đứa nhỏ có thể khỏe mạnh trưởng thành...
Trần Đức Phúc không hỏi nguyên nhân, chỉ mở miệng nói: “Phu nhân dự tính dùng bao nhiêu bạc để mở cô nhi viện?”
“Cần dùng bao nhiêu thì cứ dùng bấy nhiêu.” Vân Sơ chậm rãi nói: “Mua một mảnh đất giá rẻ ở ngoài kinh, ta đích thân thiết kế bản vẽ của cô nhi viện này, ngươi sắp xếp người quản lý cô nhi viện, nhất định phải tìm người đáng tin.”
Trần Đức Phúc vừa nghe là biết phu nhân thật sự nghiêm túc với ý tưởng này.
Mua đất xây nhà, lại sắp xếp người quản lý, cuối cùng là nhận nuôi những hài tử không có nhà để về, mỗi một ngày sau đó đều là một khoản chi ra đồ sộ.
Cũng may phu nhân kiếm lời không ít bạc, nếu không sẽ không chịu nổi một khoản chi phí như vậy.
Đồng thời, ông ấy cũng ngẫm nghĩ, nếu người Tạ gia đối tốt với phu nhân một chút, phu nhân lấy một nửa số bạc cúng chùa và xây cô nhi viện ra để giúp đỡ Tạ gia thì Tạ gia cũng không đi đến bước này...
Tạ gia tự làm tự chịu.
Cũng không biết phu nhân còn tính toán ở Tạ gia bao lâu.
Trần Đức Phúc lui xuống làm việc.
Vân Sơ lấy bản vẽ của viện tử ra nhìn lại một lần, xem thử xem có cần cải tiến ở đâu nữa không.
Đang xem thì lại nghe thấy âm thanh hoảng loạn của Thính Phong: “Phu nhân, phu nhân...”
Thính Phong trước kia hấp tấp bộp chộp, nhưng từ sau khi Thính Sương xuất giá, nàng ấy đã trưởng thành không ít, Vân Sơ đã lâu không thấy bộ dạng hoảng loạn của nàng ấy.
Nàng buông bản vẽ: “Xảy ra chuyện gì?”
“Đại, đại thiếu gia...” Thính Phong thở hổn hển nói: “Đại thiếu gia đã trở lại!”
Vân Sơ khó tin nhướng mày: “Ngươi nói cái gì?”
Thính Phong còn chưa kịp trả lời thì Vân Sơ đã nhìn thấy một bóng dáng đang từ ngoài cửa viện đi vào.
Cho dù hắn ta ăn mặc rách rưới, cho dù hắn ta vô cùng chật vật, cho dù gương mặt hắn ta vừa bẩn vừa đầy vết thương, cho dù hắn ta đã mất đi một cong mắt nhưng nàng vẫn nhận ra cốt cách chỉ thuộc về Tạ Thế An.
Nàng đột nhiên đứng lên.
“Mẫu thân.”
Tạ Thế An gian nan đi vào, bước tới trước mặt Vân Sơ, hành lễ thỉnh an.
Lúc đến gần, Vân Sơ mới nhìn thấy mắt trái của hắn ta đã không còn tròng mắt, chỉ là một hố đen ngòm, cả khuôn mặt đều là vết roi, còn để lại sẹo.
Vân Sơ không thể tin được, người này có thể rời khỏi nhà lao về đây, lại còn là quang minh chính đại trở về.
Nhưng nghĩ kỹ thì cũng hiểu được, đây chính là Tạ Thế An, một nhân vật truyền kỳ trong tương lai, sao có thể c.h.ế.t dễ dàng như vậy...
Trên mặt nàng lộ ra vẻ khổ sở tiêu chuẩn: “An ca nhi, con đã về rồi, ta nhiều lần cho người đến địa lao nhưng bọn họ không cho ta vào, làm sao con thoát ra được?”
“Con viết một bức huyết thư giao cho nhị hoàng tử Cung Hi Vương vừa lúc tới tử lao, là Cung Hi Vương cứu con.” Tạ Thế An liếc thấy bản vẽ trên bàn, hắn ta mở miệng: “Mẫu thân không cần tìm nhà cho Tạ gia, con bày mưu tính kế giúp Cung Hi Vương, Cung Hi Vương sẽ để lại viện tử này cho Tạ gia để.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/230.html.]
Vân Sơ âm thầm kinh hãi.
Đời trước Tạ Thế An cũng làm việc cho Cung Hi Vương.
Đời này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cuối cùng hắn ta vẫn lên thuyền của Cung Hi Vương.
“Con bày mưu gì cho Cung Hi Vương?” Vân Sơ nhìn hắn ta hỏi.
Tạ Thế An rũ mắt: “Lúc còn đọc sách ở Quốc Tử Giám, con theo Vương tiên tới bái kiến Cung Hi Vương, Cung Hi Vương nhận lệnh tới Lại bộ rèn luyện, những năm gần đây cũng có một số hành động nhưng vẫn không có kết quả gì, vẫn luôn không được Hoàng Thượng để mắt tới. Con đã giúp Cung Hi Vương nghĩ ra ý tưởng cải cách hệ thống quan viên triều đình, cải thiện tình trạng thừa mứa quan viên... không những có thể giảm bớt quan lại kéo bè kết phái mà còn tiết kiệm ngân sách cho Hộ bộ...”
Vân Sơ nghe xong thì rất kinh ngạc.
Tạ Thế An còn chưa đủ mười ba tuổi mà đã có thể hiểu rõ thế cục triều đình, dựng sào thấy bóng đưa ra kiến nghị.
Mặc kệ cải cách này có được chứng thực và thực hiện hay không thì hiện tại nó cũng đã giúp Cung Hi Vương được Hoàng Thượng coi trọng, có thể khiến Cung Hi Vương nổi bật trong đám hoàng tử là đủ.
Cung Hi Vương thấy được thực lực của Tạ Thế An, ngày sau, Tạ Thế An dựa vào Cung Hi Vương, nhất định có thể trở mình.
Vân Sơ cảm thấy thật may mắn vì nàng còn chừa lại một quân bài cuối cùng, chính là Tạ Thế Duy...
“Mẫu thân, sao phụ thân lại...” Tạ Thế An vô cùng bi ai: “Con còn không thể gặp mặt phụ thân lần cuối, cũng không thể đưa tiễn phụ thân đoạn đường cuối cùng...”
Vân Sơ lắc đầu: “Tạ gia liên tiếp xảy ra chuyện, phụ thân con không thể chịu đựng đả kích, ngày ngày mượn rượu tiêu sầu... Trách ta không khuyên được chàng... An ca nhi, con vừa về nhà, cũng đừng nghĩ tới mấy chuyện này, trở về nghỉ ngơi đi, ta sẽ cho người đưa thức ăn tới.”
Tạ Thế An quả thật rất mệt mỏi, chắp tay quay người rời khỏi Sanh Cư.
Hắn ta lê bước chân nặng nề về Thanh Tùng Các, trước kia trong viện của hắn ta có hai bà tử, hai thư đồng, bốn nha hoàn, mà nay chỉ còn lại một thư đồng cùng hắn ta lớn lên từ nhỏ.
Thấy hắn ta bước vào, thư đồng vội vàng chạy ra đón: “Đại thiếu gia, ngài đã về rồi, tiểu nhân còn tưởng ngài...”
“Tam Cửu.” Tạ Thế An gọi tên thư đồng: “Ngươi thay ta canh giữ Thanh Tùng Các, sau này chúng ta tình như thủ túc.”
Thư đồng tên Tam Cửu vô cùng xúc động: “Thiếu gia, mấy ngày này ngài chịu khổ, tiểu nhân hầu hạ ngài nghỉ ngơi.”
Tạ Thế An rửa mặt sạch sẽ, thay xiêm y rồi nằm lên giường của mình, lúc này hắn ta mới cảm thấy bản thân đã thật sự sống lại.
Địa lao kia u ám không ánh mặt trời, ngày ngày bị tra tấn thẩm vấn vô số lần, toàn thân hắn ta không còn một chỗ nào lành lặn, hắn ta thật sự cho rằng bản thân sẽ c.h.ế.t đi.
Không nghĩ tới ở một nơi âm u như vậy, hắn ta lại gặp được một tia hy vọng, là Cung Hi Vương.
Hắn ta hiến kế cho Cung Hi Vương, Cung Hi Vương giữ cho hắn ta một mạng, giao dịch ban đầu đã thành công, không biết phải làm thế nào để khiến bản thân biến thành phụ tá chân chính của Cung Hi Vương...
Tạ Thế An nghĩ ngợi một hồi rồi chìm vào giấc ngủ.
Hắn ta không biết vì sao bản thân lại lạc vào một sơn cốc, lại thấy được một gương mặt giữa hang động tối đen, chính là mặt của Hà Linh Huỳnh, mẫu thân của hắn ta.
Tim hắn ta đột nhiên đập mạnh kinh hoàng.
Là hắn ta tự tay bức tử nương, sau khi nương chết, hắn ta chưa từng gặp nương trong giấc mộng, hắn ta cứ chậm rãi quên đi tội nghiệt của mình.
Khi nhìn thấy gương mặt này, hắn ta mới phát hiện bản thân mình không dám đối diện.
Dù bề ngoài hắn ta có bình tĩnh trấn định tới đâu thì chỉ có hắn ta mới biết trong lòng mình sợ hãi đêm hôm đó tới mức nào.
Hắn ta quay đầu chạy.
“An ca nhi...”
Hắn ta nghe được tiếng gọi rất dịu dàng.
“An ca nhi, ta là nương...” Âm thanh ngày càng gần: “Mặc kệ con làm sai chuyện gì thì trong lòng nương con vẫn là hài tử ưu tú nhất.”
Tạ Thế An khựng lại, quay đầu gian nan nói: “Thực xin lỗi, nương, thực xin lỗi, con sai rồi, con sai rồi...”
Hắn ta bức tử nương nhưng vẫn không thể đổi được tiền đồ của mình, hắn ta thật đáng chết!