Sống lại ta không còn muốn cô độc - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-10-08 23:55:17
Lượt xem: 18
Đi vào trong cung, Tố Tâm xuống kiệu đi bộ cùng Tề Văn Võ, nô tỳ đi theo phía sau từ xa xa. Rõ ràng là Tố Tâm có chút tâm sự, Tề Văn Võ hỏi nàng: “Làm sao vậy, nàng có tâm sự gì sao?”
Tố Tâm lắc đầu: “Không có gì, chỉ là có phần không nghĩ ra.”
Tề Văn Võ cười hỏi nàng: “Nàng biết tâm tư của Trinh Hoa đối với nàng không?”
Tố Tâm dừng bước chân rồi nhìn Tề Văn Võ: “Chàng biết sao?”
Tề Văn Võ tiếp tục đi về phía trước và khẽ gật đầu: “Ta biết, biết rất rõ ràng.”
Tố Tâm: “Vậy chàng không ngại chứ?” Tố Tâm lo lắng về chuyện đã đồng ý với Trinh An.
Tề Văn Võ lắc đầu: “Đương nhiên là không, hắn rất có mắt nhìn.”
Tố Tâm cong môi mà không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-ta-khong-con-muon-co-doc/chuong-18.html.]
Tề Văn Võ tiếp tục chậm rãi nói: “Hơn nữa, Tố Tâm không thích hắn, thậm chí có thể nói là chán ghét.”
Tố Tâm gật đầu.
Tề Văn Võ còn nói thêm: “Ta hy vọng nàng có thể vứt bỏ thành kiến với hắn, ta luôn cảm thấy yêu thích một người nhưng không có được, là một chuyện rất đáng thương.”
Trong nháy mắt Tố Tâm đứng lại, khoảng cách gần hơn một chút, nàng nâng khuôn mặt Tề Văn Võ lên rồi dùng ngón tay vuốt ve nửa bên mặt hắn. Dường như Tố Tâm đang nhớ lại điều gì đó: “Võ ca ca, chàng biết không? Nơi này của chàng đã từng có một vết sẹo, là lúc ta chín tuổi dùng roi tạo ra. Nhưng Võ ca ca yêu ta, sủng ta, cho dù mọi người ở sau lưng mắng ta kiêu ngạo ương ngạnh, chàng vẫn cứ yên lặng một mình chịu đựng nỗi đau ta mang đến cho chàng.”
Thần sắc Tề Văn Võ mê man, nhưng không ngắt ngang lời của Tố Tâm.
Tố Tâm buông mặt Tề Văn Võ ra và ôm lấy hắn, như muốn tìm được một nơi dựa vào: “Còn kẻ thiếu niên đẹp như thần mà mọi người nhìn thấy kia, vào lúc ta gặp cảnh bị xâm phạm, hắn lại ở nơi đó yên lặng mà nhìn, thậm chí cũng không chớp mắt một cái. Dưới ánh lửa ngợp trời và biển m.á.u đêm đó là Võ ca ca cầm kiếm xông tới bên cạnh cứu ta.”
Nói xong nàng đột nhiên thoát khỏi vòng ôm ấp rồi giữ lấy Tề Văn Võ, đôi mắt mở to dùng sức níu vào n.g.ự.c và cánh tay hắn: “Nơi này, nơi này, còn có nơi này, khắp nơi đều là vết thương, m.á.u không ngừng chảy ra, còn nhiều hơn cả nước mắt của ta.”
Rồi nàng lại dựa đầu vào trong lòng Tề Văn Võ: “Sao chàng lại ngốc như vậy, ta còn chưa có chuyện, chàng thì suýt chút nữa mất mạng. Võ ca ca, ta hỏi tại sao chàng đối xử tốt với ta như vậy, chàng nói chàng yêu ta, chỉ cần ta vui vẻ, những thiệt thòi đó đối với chàng đều không đáng là gì, chỉ vì ta còn nhỏ không hiểu chuyện mà thôi. Thôi sao, sao có thể nói thôi được, tất cả mọi người bởi vì ta mà hùa nhau sỉ nhục chàng bằng những lời độc ác khó nghe.”
Tề Văn Võ đau lòng từ từ nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Tố Tâm, lại tiếp tục nghe chuyện xưa mà ngỡ như thật như mơ này.