Sống lại ta không còn muốn cô độc - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-08 23:52:27
Lượt xem: 115
Hoàng thượng chưa từng đặt nhiều nghi vấn về việc một bé gái bảy tuổi sao lại nói ra được lời như vậy, thật sự ông càng hy vọng đây là do Linh Nhi phó thác. Ông không bảo vệ được Linh Nhi, con của Linh Nhi ông nhất định phải bảo vệ tốt. Đúng vậy, đứa trẻ bảy tuổi sao nói ra được lời hoàn mỹ thế này, nhưng nếu đây không phải là bảy tuổi thì sao.
Tố Tâm nghĩ thầm: Thực xin lỗi, mẫu phi, phụ hoàng vốn dĩ cũng muốn lập Hoằng Nhi làm thái tử, người cũng hy vọng chúng con hạnh phúc mà!
Cuối cùng, Tố Tâm nhận được một chiếc nhẫn bằng ngọc đen đại biểu cho hoàng đế. Bây giờ nàng cứ nhận lấy phần quyền lợi này trước tiên đi, bản thân nhất định phải tận dụng tốt mọi thứ mà bảo vệ chính mình, chỉ có bảo vệ tốt cho mình mới là điều tốt với bọn họ.
Vội vàng trở về trước buổi trưa, nàng bảo hai người Mai Trúc đi về trước, chỉ dẫn theo Tiểu Lan và Tiểu Cúc cùng vài tiểu thái giám đi đến Đình Hiên cung.
“Tố Tâm công chúa đến.”
Tố Tâm: “Được rồi, sau này ta tới đây thì không cần báo.”
Tuy rằng Tề Văn Võ có đi ra nhưng lại không để ý tới họ.
Tố Tâm: “Võ ca ca, còn chưa dùng cơm phải không? Người đâu, truyền thiện.”
Thái giám Tiểu Đao: “Công chúa, hôm nay dùng bữa ở đây sao!”
Tố Tâm: “Phải! Ta ăn cùng với Võ ca ca.” Thật ra, Tố Tâm biết, tình hình gần đây của huynh ấy không khá hơn là bao, dù sao An công công cũng là người bên cạnh hoàng đế, không thể nào cứ ở lại nơi này quá lâu, nhưng lúc này đây, nàng muốn tránh cho hắn chịu bất luận sự cô đơn gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-ta-khong-con-muon-co-doc/chuong-3.html.]
Tề Văn Võ không biết, trong hồ lô của tiểu công chúa này bán thuốc gì, lòng hắn chán ghét hoàng đế, đương nhiên cũng ghét tất cả mọi thứ liên quan đến hoàng cung. Hắn biết hoàng đế g.i.ế.c cha hắn hại mẫu thân cũng tự sát. Cho nên, hắn hận, tuy tuổi còn nhỏ hắn đã hiểu rõ hoàn cảnh của mình ở nơi này, nhưng hắn không thể làm được gì. Hắn cần phải trưởng thành, trưởng thành đến mức đủ cường đại, mới có thể được người người sùng bái kính trọng giống như phụ thân hắn.
Tố Tâm cũng không quan tâm đến vẻ lãnh đạm của Tề Văn Võ, nàng tự mình để ý nhìn quanh bốn phía.
Tố Tâm: “Quả nhiên, tuy là cung điện của mẫu phi nhưng cũng đã lâu ta chưa tới, thì ra lại cổ xưa như vậy. Tiểu Đao, đi căn dặn tất cả nô tài quỳ ở bên ngoài.”
Tề Văn Võ nhíu mày: “Hừ, ngươi đang thị uy với ta sao? Công chúa yên tâm, nếu ngài không bằng lòng ta ở lại đây, có thể đi nói với hoàng thượng, không cần trút giận lên ta và nô tài thế này.” Kiếp trước Tố Tâm quả thật từng nháo loạn vì chuyện này, cũng là việc duy nhất mà hoàng thượng không dung túng cho nàng.
Tố Tâm: “Võ ca ca không phải là nô tài.” Nói xong nàng kéo Tề Văn Võ đi ra ngoài, nhìn ba nô tài đang run bần bật.
Tố Tâm: “Tiểu Kiếm, ta cần ba nha hoàn, ba công công, năm thị vệ. Đúng rồi, hỏi rõ ràng xem có ai tên Ngô Trần hay không, bất luận người ta ở nơi nào cũng phải mời đến đây. Ta còn cần thêm hai đầu bếp, nhà bếp nơi này đã lâu chưa thổi lửa.” Nói xong, vẻ mặt nàng điềm đạm phấn khởi, một lát sau mới hoàn hồn.
Tố Tâm hỏi hắn: “Võ ca ca, còn thiếu gì không?”
Tề Văn Võ cau mày hỏi: “Ngươi muốn làm gì?” Trước khi Tề Văn Võ cửa nát nhà tan, cũng có thể xem là quen nhận được trăm ngàn nuông chiều. Lúc ấy hắn sẽ không bao giờ hoài nghi vì sao người khác lại đối tốt với mình. Bởi vì khi đó mọi người đối xử tốt với hắn đều là chuyện tất nhiên, nhưng từ sau khi phụ thân mất đi thì không giống như vậy nữa.
Tố Tâm chân thành nói: “Võ ca ca yên tâm, Tố Tâm không có ác ý. Huynh có thể đề phòng ta, nhưng về sau huynh sẽ tin tưởng ta.” Tố Tâm đã quyết tâm dùng cả đời này để đối xử tử tế với Tề Văn Võ, bù đắp tất cả sai lầm và thiệt thòi của hắn ở kiếp trước.