Sống Lại, Ta Làm Mẹ Của Cô Gia - Chương 8 (2), 9
Cập nhật lúc: 2024-06-08 22:10:38
Lượt xem: 2,050
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Đứng lại!"
Ta hốt hoảng ngẩng đầu, liền thấy Quốc Công gia đang nheo mắt nhìn ta, ánh mắt khó hiểu.
Sáng nay lúc ta tỉnh dậy, vị gia này vẫn còn đang ngủ.
Tối qua, ta mượn rượu leo lên giường ông ấy.
Anan
Ông ấy không hỏi ta là nha hoàn ở đâu, ta cũng giả vờ như không biết thân phận thật của ông ấy.
Là một tiểu nha hoàn sau khi say rượu làm bậy, ta không thể ở lại, phản ứng đầu tiên phải là vội vàng rời đi.
Lúc này, coi như là lần đầu tiên ta chính thức gặp mặt Quốc Công gia.
Ta lập tức đứng sững tại chỗ, trên mặt lộ vẻ kinh hoàng.
Sau đó, "Phịch" một tiếng, quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói: "Nô, nô tỳ tham kiến Quốc Công gia!"
Ta cúi đầu, mặt mày tái nhợt, thân thể run rẩy, ra vẻ hoảng sợ, luống cuống.
Ánh mắt lạnh lùng trên đỉnh đầu cũng dần dịu đi.
Tiểu thư cau mày nhìn ta, ánh mắt có chút không vui, sau đó bình tĩnh nhìn Quốc Công gia, nghi hoặc hỏi: "Phụ thân, có gì không ổn sao?"
Quốc Công gia nhìn ta chằm chằm hồi lâu, mới chậm rãi lên tiếng:
"Không có gì, chỉ là thấy tay nha hoàn này bị thương."
Ông ấy ngẩng đầu, nhìn Hứa quản gia bên cạnh.
Hứa quản gia lập tức gật đầu nói: "Lão nô lập tức cho người đi băng bó cho vị cô nương này."
Ta theo nha hoàn mà Hứa quản gia gọi đến rời đi.
Phía sau, ánh mắt tiểu thư mang theo vài phần lạnh lẽo.
Còn Hồng Diệp thì trừng mắt nhìn ta, vẻ mặt đầy ghen hận.
Chương 9
Sau khi tiểu thư thỉnh an xong, tay ta cũng vừa được băng bó.
Quốc Công gia không hề nhắc gì đến chuyện tối qua, ta càng không dám hỏi, sợ lộ chuyện.
Chỉ im lặng đi theo tiểu thư trở về.
Trên đường đi, trong lòng ta không khỏi thấp thỏm.
Tiểu thư nhìn ta một cái, sau đó trở về phòng.
Hồng Diệp đang ấm ức, hung hăng tát ta một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-ta-lam-me-cua-co-gia/chuong-8-2-9.html.]
Nàng ta nhổ một bãi nước xuống đất, mắng: "Ngươi cho rằng Quốc Công gia là loại người mà tiện tỳ như ngươi có thể với tới sao? Nếu không phải nể mặt tiểu thư, ngươi đã sớm bị đuổi khỏi phủ rồi! Thật là mất mặt mũi của tiểu thư, ta nên xé nát mặt ngươi!"
Ta che mặt, quỳ trên đất, cắn chặt răng.
Chẳng lẽ Quốc Công gia không định giữ ta lại?
Ta coi như bò giường thất bại?
Trong lòng ta không khỏi bi thương, chẳng lẽ kiếp này, ta vẫn không thoát khỏi số phận làm ấm giường cho cô gia sao...
Hồng Diệp phạt ta quỳ hai canh giờ.
Cuối cùng, tiểu thư sợ ta quỳ hỏng đầu gối, để cô gia thấy nàng ta hà khắc với hạ nhân, ảnh hưởng đến danh tiếng hiền thục, đoan trang của mình, nên mới ngăn cản Hồng Diệp.
Nàng ta còn bảo Hồng Diệp bôi thuốc lên mặt và tay cho ta.
Đến tối, tuy tay ta còn chưa khỏi, nhưng vết sưng đỏ trên mặt đã biến mất.
Rất nhanh, cô gia đã đến.
Ta và Hồng Diệp hầu hạ tiểu thư và cô gia dùng bữa tối.
Ánh mắt cô gia liên tục nhìn về phía ta.
Ánh mắt đó khiến ta toàn thân khó chịu.
Tiểu thư mỉm cười, lơ đãng liếc nhìn ta.
Hồng Diệp cũng không ngừng trừng mắt nhìn ta.
Ta càng cảm thấy như có gai sau lưng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cuối cùng, hai người cũng dùng bữa tối xong.
Cô gia dịu dàng nắm lấy tay tiểu thư, ôn nhu và trìu mến nói: "Có được người vợ như nàng, ta còn cầu gì hơn, có thể cưới được nàng, là phúc phận của ta trong đời này."
Tiểu thư e thẹn tựa vào lòng cô gia, tình tứ nói: "Phu quân, chàng đừng trêu ghẹo thiếp nữa."
Nhìn đôi phu thê giả tạo ân ái, trong lòng ta lạnh lẽo, lần đầu tiên sinh ra cảm xúc không cam lòng.
Tiểu thư coi ta như cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt, chỉ hận không thể loại bỏ ta ngay lập tức.
Cô gia thèm muốn ta đã lâu, sau khi thỏa mãn dục vọng, lại cảm thấy có lỗi với phu nhân, muốn dùng sự biến mất của ta để che đậy, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hồng Diệp cho rằng ta không biết liêm sỉ, quyến rũ cô gia, khiến tiểu thư đau lòng, nên vô cùng căm ghét ta, hết sức sỉ nhục, tùy ý mắng chửi.
Nhưng tất cả những điều này, có ai hỏi qua ý kiến của ta hay không?
Trong mắt bọn họ, ta chỉ là một món đồ, để bọn họ tùy ý sắp đặt và trao đổi.
Bọn họ thậm chí còn chưa từng nhắc đến chuyện này với ta, đã quyết định sinh tử và nơi chốn của ta rồi.
Thật nực cười!