Sống lại ta nên đổi chủ tử rồi - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-29 11:19:40
Lượt xem: 188
Đây là báo thù của ta.
Nói cho chính xác, thì đây là khởi đầu của việc báo thù.
Trước khi rời phủ, ta âm thầm bán sạch đồ trang sức của Tô Uyển Nhi.
Không có cách nào, ta chỉ là một hạ nhân, tiền từ đâu mà đến?
Đại tiểu thư Tô Uyển Nhi không biết quý trọng tiền bạc.
Nhưng trong cung không có tiền nửa bước đi cũng khó khăn, ta đây rất rõ ràng.
Bán đổi thành tiền bạc, đủ cho ta dùng một năm, có thể làm được việc ta muốn.
Cho nên vừa đến Hoán Y Cục, ta liền thăm dò được đại cung nữ sắp xếp việc rửa bô.
Các nàng thấy tiền là sáng mắt.
Trong đó cung nữ đánh Tô Uyển Nhi kia, biết được Tô Uyển Nhi xuất thân từ phủ Trấn quốc công, càng tức giận hơn.
Bởi vì phụ thân của nàng từng bị Trấn quốc công chèn ép, cuối cùng c.h.ế.t trong ngục.
Nàng từ một đại tiểu thư không lo cơm áo, cuối cùng lại trở thành một nô tài hầu hạ người khác.
Oán khí như vậy, cứ coi như ta không đưa bạc, nàng nhất định cũng sẽ không để cho Tô Uyển Nhi sống tốt.
Nhưng để tránh sơ sót, ta vẫn cho nàng không ít bạc.
Trải qua chuyện này, Tô Uyển Nhi chỉ cần còn ở Hoán Y Cục, sẽ nhận được uốn nắn.
Đêm đó, ta vừa trở lại chỗ nàng ta, liền nghe được tiếng nàng ta nức nở.
Chẳng qua chỉ là một buổi chiều, trên tay nàng ta đã nổi lên bọng m.á.u.
Nhìn tay nàng ta sưng to, ta giả bộ kinh hãi.
“Những móng này, dám khi dễ tiểu thư như vậy...”
Vừa dứt lời, một chén trà đã bay đến trên đầu ta.
“Ngươi còn mặt mũi nói các nàng? Cũng không nhìn lại chính ngươi.”
“Nói, ở bên ngoài lâu như vậy, đã đi nơi nào?”
13.
Ta che vết thương đang chảy m.á.u trên trán, tranh thủ thời gian quỳ xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-ta-nen-doi-chu-tu-roi/chuong-7.html.]
“Tiểu thư minh giám, cung nữ Phỉ Thúy kia để cho nô tỳ đi giặt quần áo cả ngày.”
“Những quần áo kia đều là của thái giám và cung nữ, thật sự làm nô tỳ buồn nôn.”
Nhìn thấy tay áo ta ướt sũng, tất cả đều là mùi xà phòng.
Lúc này Tô Uyển Nhi mới hít sâu một hơi, để ra bóp vai cho nàng ta.
Đúng vậy, ta thật sự đã giặt quần áo một ngày.
Nếu muốn lười biếng một chút, chỉ có thể lại dùng tiền.
Những ra cất giấu số tiền kia, còn có tác dụng khác.
Ban ngày có thể rời khỏi Tô Uyển Nhi, ta đã rất thỏa mãn.
Vừa đến gần nàng ta, ta đã ngửi thấy một mùi thối tỏa ra.
Búi tóc của nàng ta càng rối bời.
Có thể thấy được, hôm nay nàng ta đã phải chịu khổ không ít.
Nhìn bộ dạng này, ngược lại ta nhớ tới bản thân mình kiếp trước.
Ở kiếp trước, nhiều bô như vậy đều do ta rửa.
Chỉ có thời điểm cô cô đi kiểm tra, nàng ra mới giả vờ giả vịt cầm lấy bàn chải.
Ta vì nàng ta, chịu khổ tám năm ròng rã.
Mà đến cuối cùng, nàng ta lại đổ tội danh lên đầu ta, nhìn ta chịu tra tấn đến c.h.ế.t.
Ta không phục
Một đời này, nàng ta nên chịu khổ, tuyệt đối không thể lãng phí.
Ngay lúc ta đang suy nghĩ bước tiếp theo, lại nghe được nàng ta lẩm bẩm.
“Không được, Tứ hoàng tử một mực không để ý đến ta, điều này không thể được.”
“Ta phải tìm biện pháp, phải nhận được sự chú ý của hắn.”
Một giây sau, nàng ta trải giấy bút ra.
“Tiểu Thúy, đưa phong thư này cho Tam hoàng tử.”