Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 168

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:24:55
Lượt xem: 100

Sở Dương không kiềm lòng được hỏi: “Đệ lại chọc cha giận à?”

“Ta không hề, là tự cha cha thích giận dỗi.” Thằng bé to giọng bảo.

Sở Tu Viễn cười lạnh một tiếng: “Nói gì đấy hả? Ta chưa nghe rõ.”

Thằng bé đẩy ca ca nó ra rồi luồn vào trong.

Sở Dương và Sở Ngọc nhìn nhau một cái rồi lập tức quyết định đi vào trước đã, đợi cha nương đi rồi đi ra cũng không muộn.

Sở Tu Viễn ngó thấy ba đứa trẻ lại mất tăm, không khỏi nghiến răng nghiến lợi: “Một ngày Đại Bảo Bảo mà không bị đánh là nó lại khó chịu.”

“Sao chàng biết lại là nó thế?” Lâm Hàn cười hỏi.

Sở Tu Viễn: “Đại Bảo và Nhị Bảo đã sắp đi ra rồi, nó quay về thì hai đứa kia cũng quay về, không phải nghe Đại Bảo Bảo nói gì đó thì còn có thể vì điều gì được.”

“Thế chúng ta quay vào nhé?” Lâm Hàn hỏi.

Trong sân hơn nóng bức, trong phòng có băng, Sở Tu Viễn muốn đi vào trong phòng nhưng khi hắn vừa nghĩ đến ba đứa trẻ đệ một câu ta một câu ồn ào đến c.h.ế.t người thì hắn bèn nói: “Trong vườn quả đằng trước mát mẻ, tới đằng ấy hóng gió.”

So với ở bên ngoài thì Lâm Hàn thích ở trong phòng hơn, nhưng nàng biết mùa hè đổ mồ hôi, loại bớt độ ẩm trên người tốt cho sức khỏe, thu đông không uống nước trong không gian cũng khó sinh bệnh, nên nàng bèn theo Sở Tu Viễn ngồi trong vườn ăn quả nửa giờ rồi mới về phòng.

Ba đứa trẻ con phát hiện không tìm thấy nương, bên ngoài lại nóng, chơi đồ trong phòng cũng chơi chán rồi, bèn dứt khoát đi làm bài tập phu tử giao cho, đợi trời mát rồi lại ra ngoài chơi.

Mùa hạ nóng bức khó mà chịu được, may mà chỉ có hai mươi ngày.

Cuối tháng, đón lập thu tới, cây bông đã hái xuống, những bông hoa mè đốt nọ cao hơn đốt kia đều đã rụng hết, hạt mè tròn căng, những hạt bên cưới dùng còn hơi hơi há miệng, tôi tới của phủ đại tướng quân cẩn thận cắt gặt hạt mè xuống, Lâm Hàn mua một con lừa nuôi ở cái chuồng ngay cạnh chuồng ngựa, biên quan truyền tin tám dặm khẩn cấp… Hung Nô xâm lược, cướp bóc hàng nghìn dân ta.

Thiên tử nổi trận lôi đình, vừa đúng năm nay xung quanh Trường An trồng khoai môn, ngô bắp được mùa, đời sống bách tính khá khẩm, nên Thương Diệu không cần lo lắng dân chúng bất bình khắp ngõ khắp đường, bèn ngay lập tức tập hợp quân đội, lệnh Thái úy Sở Tu Viễn chuẩn bị lương thảo, lệnh Tắc Bắc hầu Sở Mộc làm tướng lãnh binh cầm quân đánh Hung Nô.

Lâm Hàn vốn tưởng rằng lần này sẽ là Sở Tu Viễn, nàng đang trăn trở phải giải thích với Đại Bảo Bảo rằng lần này không thể dẫn nó đi như thế nào, nghe nói lại là để Sở Mộc đi, khỏi phải nói Lâm Hàn thất vọng nhiều ra sao.

Sở Tu Viễn thấy nàng như sắp khóc tới nơi, nên rất đỗi lo lắng: “Lần sau ta sẽ xin lệnh xuất chinh.”

“Lần sau hẵng nói đi.” Lâm Hàn thở dài một hơi, rồi lại lập tức hào hứng lại: “Hung Nô giống như con gián đập mãi không c.h.ế.t nên cũng không lo không có cơ hội.”

Sở Tu Viễn: “Con gián?”

“Nghe nói phương Nam nhiều mưa mù, mỗi khi đến ngày mưa mù đều sẽ có rất nhiều sâu bọ màu đen, phi chạy rất nhanh, có con còn biết bay, không giẫm đầu nó nát thì nó còn có thể sống tiếp.” Lâm Hàn nói: “Đi bậy khắp nơi, vớ phải cái gì là gặm cái ấy, khỏi phải nói phiền phức nhiều như thế nào.”

Sở Tu Viễn tưởng tượng con bọ màu đen bò tới bò lui trên bếp lò, lập tức cảm thấy buồn nôn: “Lần này có lẽ sẽ là lần cuối cùng.”

“Không thể nào?” Lâm Hàn không tin.

Sở Tu Viễn: “Bệ hạ định để Sở Mộc mang đi vài hỏa dược thuốc nổ, Hung Nô nhìn thấy uy lực của thuốc nổ thì có lẽ đời này của chúng ta cũng không cần đánh với Hung Nô nữa.”

Lâm Hàn nghĩ tới cái nết của Hung Nô: “Sao ta lại cảm thấy sẽ xuất hiện hai luồng phe phái?”

Sở Tu Viễn không hiểu ý gì.

“Một bên lôi kéo gia đình đưa người đến đầu hàng, một bên càng cho rằng chúng ta có nhiều thứ tốt, dù nguy hiểm c.h.ế.t cả họ cũng phải cướp về.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn suy nghĩ kỹ càng, dân phong Hung Nô hung hãn, dân trí chưa khai mở, làm việc chưa từng nghĩ đến hậu quả, nên không phải không có loại khả năng ấy.

“Hôm khác ta sẽ nói với bệ hạ.” Sở Tu Viễn đắn đo giây lát rồi nói.

Lâm Hàn: “Nếu bệ hạ đã ra quyết định, chàng cũng đừng khuyên, thứ đồ ấy sớm muộn gì cũng phải lấy ra.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-168.html.]

Sở Tu Viễn không hề nghe lời của Lâm Hàn, chỉ vì hắn lo rằng Hoàng đế tỷ phu của hắn sẽ thất vọng vô cùng.

Ban đầu Hoàng đế Thương Diệu dự định để Sở Mộc mang hai trăm chiếc đi, khiến toàn bộ Hung Nô đến đầu hàng. Thế nhưng sau khi Sở Tu Viễn phân tích thông não với y, Thương Diệu bèn lệnh Sở Mộc mang hai mươi chiếc đi, gặp phải đại quân của Hung Nô thì dùng, không đụng phải thì không dùng.

Lần này Hung Nô cướp bóc mấy ngàn người, không phải là chuyện của một bộ phận nhỏ Hung Nô có thể làm được, Thương Diệu bèn lệnh Sở Mộc dẫn bốn vạn đại quân xuất phát.

Do hành quân cấp tốc, nên không thể trưng binh từ trong dân chúng, sau khi Sở Mộc đi, bố trí phòng thủ xung quanh kinh sư Trường An lập tức trống không.

Ngoại trừ ba người Sở gia, một số cấm vệ cùng với thợ thủ công của vườn Phù Dung ra thì không có ai biết trong tay Thương Diệu có vũ khí hạng nặng, nên lũ lượt lo lắng Hàn vương ở phía Đông sẽ xuống Tây vào lúc này, công chiếm Trường An.

Chớ nói trong tay Thương Diệu có vũ khí hạng nặng, cho dù không có thì y cũng không lo lắng.

Bản thân Hàn vương là một kẻ nhát cáy, hiện giờ trong cung không có Thái hậu, ở kinh sư cũng không có Ngô Thừa Nghiệp làm nội ứng, lại do phiên vương không thể nuôi binh mã nên bên người hắn ta ngoại trừ mười mấy “gia đinh” dốc lòng phò tá ra thì chính là một đám hiệp khách lêu lổng.

Mấy kẻ đó đơn đả độc đấu thì có lẽ một chọi được hai, hoặc là lấy một chọi mười. Thế nhưng va phải quân đội chính quy thì lập tức sẽ biến thành năm bè bảy mảng, vì không thể đạt được thù chung một mối hơn nữa lại phục tùng mệnh lệnh nghe chỉ huy.

Nhưng mà Sở Tu Viễn cho rằng tất cả mọi việc đều đặt cẩn thận lên hàng đầu.

Mùng năm tháng chín, sau buổi triều sớm, Sở Tu Viễn ở lại, đề nghị gia tăng phòng thủ trong cung.

Thương Diệu chẳng nghĩ ngợi gì đã xua tay: “Bọn chúng không vào được đâu.”

Nhưng trong cung người đông lẫn lộn, y có võ công nên thám tử của Hàn vương không làm hại được y, nhưng bên chỗ của tiểu Thái tử khó mà bảo đảm được.

Hiện giờ Thương Diệu chỉ có hai đứa con trai, đích trưởng tử là Thái tử, thông minh ngoan ngoãn lại còn hiểu chuyện, Thương Diệu vừa ý vô cùng. Thứ tử tuổi hãy còn nhỏ, không nhìn ra được là tốt hay xấu, cũng không thể so bì với Thái tử. Vậy nên Thương Diệu không mong muốn Thái tử có bất kỳ sơ xuất nào.

Trung tuần tháng chín đại quân xuất quan, ở nơi cách kinh sư ba trăm dặm bỗng có tin tức xuất hiện một đám thương đội mấy chục người truyền đến kinh sư, Thương Diệu liền biết đệ đệ tốt của y đã đến rồi.

Canh ba nửa đêm, tiểu Thái tử đang ở trong giấc mộng say ở Đông cung chuyển đến giường của Đại Bảo Bảo ở sương phòng phía Tây của Sở gia.

Sớm tinh hôm ngày mười tám tháng chín, Đại Bảo Bảo ngồi dậy dụi dụi mắt, rồi lại xoa xoa khóe mắt, rồi bẹo một cái lên khuôn mặt nhỏ bé của mình: “Nương ơi, đau quá!”

Đại Bảo Bảo chắc chắn là nó đã tỉnh, nó vỗ một cái lên cánh tay của tiểu Thái tử: “Sao ngươi lại nằm trên giường ta?”

“Í? Sở Bạch Bạch, sao sớm thế mà ngươi đã dậy rồi?” Tiểu Thái tử ngồi dậy tò mò hỏi.

Đại Bảo Bảo khua bàn tay nhỏ: “Ngươi nhìn xem đây là đâu đi. Nhà ta!”

Tiểu Thái tử vô thức định đáp là tẩm cung của nó, nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn thì ngạc nhiên đến tròn cả mắt: “Cô… sao cô lại ở nhà ngươi?”

“Ngươi hỏi ta à? Ta còn muốn hỏi ngươi đây này.” Hai tay thằng bé ôm ngực: “Ngươi đến khi nào thế?”

“Đại Bảo Bảo, sao lại nói chuyện với Thái tử như thế. Thái tử là huynh trưởng, còn là quân, không được vô lễ.” Giọng nói của Lâm Hàn truyền vào.

Hai huynh đệ cùng cất lời: “Nương/Cữu mẫu?!”

Lâm Hàn mở cửa đi vào.

Tiểu Thái tử thấy đúng thật là nàng thì không khỏi đứng dậy: “Cữu mẫu chớ mắng Đại Bảo Bảo, quan hệ của Đại Bảo Bảo và ta tốt nên mới nói như thế. Người mà Đại Bảo Bảo không thích thì sẽ không thích tiếp lời.”

“Nó là không hiểu chuyện.” Lâm Hàn trừng mắt nhìn thằng bé: “Để ta phát hiện con với mấy ca ca không ra lớn ra bé thì ta và cha con sẽ cùng đánh đòn con.”

Thằng bé hừ một tiếng: “Chỉ biết dọa người ta.”

“Ai dọa con hả?” giọng của Sở Tu Viễn từ bên ngoài truyền vào trong.

Sắc mặt thằng bé thay đổi, nó kéo chăn lên cuộn vào góc tường.

Tiểu Thái tử sung sướng.

Loading...