Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 184
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:26:39
Lượt xem: 88
“Nương, cha lại hù dọa con.” Tiểu hài tử không biết nên làm thế nào cho phải, lại sợ bị đánh, chỉ có thể xoay người tìm nương.
Kiếp trước Lâm Hàn sống ba mươi mấy năm cũng chẳng cười nhiều bằng một năm ở kiếp này. Nguyên nhân là, bên cạnh nàng có một đài kịch là Đại Bảo Bảo.
Lâm Hàn nhịn cười, cố ý nói: “Có không? Sao ta lại không nghe nhỉ. Phu quân, sao lại hù dọa Đại Bảo Bảo thế?”
“Ta hù dọa con khi nào?” Sở Tu Viễn hỏi Đại Bảo Bảo.
Tiểu hài tử cả kinh há mồm cứng lưỡi, cha nó thân là trưởng bối mà lại chơi xấu thế à?
Hài tử mím môi, do dự một lúc rồi hét lên: “Có!” Ý đồ đánh bại cha nó về khí thế.
Mí mắt đại tướng quân cũng không thèm nháy dù chỉ một chút: “Vậy con có châm ngòi ly gián không?”
Hài tử không nói gì nữa.
Lâm Hàn mở miệng nói: “Huề nhau, về lại chỗ của con đi.”
Tiểu hài tử không dám, ánh mắt tròn xoe liên tục dò xét cha nó.
Lâm Hàn biết nó sợ cái gì - bị đánh: “Ta đã nói huề nhau, cha con không phản bác chứng tỏ đã đồng ý rồi.”
Hài tử quay lại và nhảy đến chỗ ngồi của mình, cầm muỗng lên bắt đầu múc trứng.
Sở Tu Viễn thấy nó như vậy liền không biết nói gì, đành lắc đầu. Quả thực sợ tiểu hài tử cùng hắn cãi nhau không dứt.
Cơm nước xong, Sở Mộc mang theo mấy đệ đệ sang giường bên cạnh chơi, Sở Tu Viễn mới hỏi: “Trước kia bảo nó học vẽ mấy cũng không chịu học, nàng nói với nó thế nào?”
Lâm Hàn: “Chàng đoán xem.”
“Tiền chia cho nó một nửa à?” Sở Tu Viễn nhớ lại những lời trước đó nghe được, thăm dò nói.
Lâm Hàn cười.
Sở Tu Viễn biết mình đoán đúng, lại có nỗi lo lắng mới: “Liệu nó lớn lên sẽ không biến thành tham quan đấy chứ.”
Lâm Hàn lắc đầu: “Lúc nhỏ không có tiền mới có thể tham. Còn giống như nó mới sáu tuổi đã có thể kiếm được mấy quan tiền, lớn lên chướng mắt chút tiền của quan phủ.” Nhớ lại những phiền não của phú nhị đại gặp được kiếp trước: “Bọn họ càng coi trọng tên tuổi hơn. So với tiền tài, Đại Bảo Bảo càng hy vọng vượt qua chàng hơn.”
Sở Tu Viễn: “Vượt qua ta?” Trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.
“Đừng có xem thường nhi tử chàng. Nói không chừng người ta có thể trở thành danh gia đương thời đấy.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn: “Vẽ tranh sao?”
Lâm Hàn gật đầu: “Một bức họa đáng giá ngàn vàng, danh dương thiên hạ. Đến lúc đó người ta nhắc tới Tu Viễn Hầu sẽ chỉ nói rằng đó là cha của đại họa sĩ Sở Bạch, mà không nói rằng họa sĩ đó là nhi tử của Tu Viễn Hầu.”
Sở Tu Viễn thử tưởng tượng một chút về tình huống này, thật sự rất khó đem thằng nhóc khó chơi Đại Bảo Bảo cùng đại họa sĩ liên hệ cùng một chỗ. Dứt khoát nói: “Trở về phòng nghỉ ngơi một lát.”
Lâm Hàn không mệt, nhưng Sở Mộc và ba hài tử nằm trên giường sưởi, cũng không có chỗ cho nàng và Sở Tu Viễn ngồi, dứt khoát theo Sở Tu Viễn trở về phòng.
Ngày hôm sau, ngày hai mươi tám tháng Chạp, Lâm Hàn lấy dầu vừng còn lại trước đó ra, bảo đầu bếp làm bánh cuộn thừng.
Ngày hai mươi chín tháng Chạp, buổi sáng, lại lệnh cho đầu bếp làm bánh bao thịt và sủi cảo, đủ cho mấy nam nhân Sở gia ăn no.
Tuy nhiên, sủi cảo này ăn no vào lúc đó, đến lúc đói rồi vẫn muốn ăn nữa.
Trời đông giá rét, thịt heo và thịt dê không cần ướp muối cũng có thẻ để được mười ngày nửa tháng, Lâm Hàn dứt khoát bảo quản sự mua sắm mua đầu heo và dê về.
Sau ngày mười lăm tháng Giêng, tiết trời càng lúc càng ấm áp, người lớn hài tử cởi xiêm y thật dày ra, thay bằng xiêm y mỏng, Hoàng đế Thương Diệu một lần nữa phát hiện cậu em vợ của mình lại mập lên.
Thương Diệu lại buồn bực: “Phu nhân ngươi lại làm cái gì ngon cho ngươi à?”
“Không làm gì cả.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu: “Vậy ngươi ăn như thế nào mà lại béo lên? Lúc này mới về có vài ngày.”
Hình như còn chưa tới một tháng.
Sở Tu Viễn theo bản năng sờ mặt mình.
Thương Diệu: “Mặt ngươi không béo, bụng mới béo. Lúc ngươi thắt đai lưng ngươi không phát hiện ra à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-184.html.]
“Trách không được mấy ngày nay cứ luôn thấy hơi căng.” Sở Tu Viễn cúi đầu nhìn một chút, thở dài nói: “Tay nghề phu nhân quá tốt, vi thần cũng không muốn thế này mà.”
Ý hắn là sao đây? Khoe khoang mình có hiền thê à?
Thương Diệu nhướng mày: “Ý ngươi là Hoàng hậu không đủ hiền huệ à?”
Khóe miệng Đại tướng quân giật giật, há miệng lại phát hiện không nói nên lời, dứt khoát nói: “Ý của vi thần là phu nhân ngoại trừ ăn uống ra thì không có yêu thích gì khác nữa.”
“Không phải còn yêu tiền nữa sao?” Thương Diệu hỏi lại.
Hô hấp Đại tướng quân cứng lại, rất muốn cho mình một bạt tai, để cho Hoàng đế tỷ phu cười nhạo vài câu thì sao chứ, cần gì phải lắm miệng như vậy.
“Bệ hạ, thần nơi này có một phần tấu chương.” Sở Tu Viễn đem tấu chương nắm trong tay hồi lâu trình lên.
Thương Diệu vừa nghe đến chính sự, cũng không đuổi theo hắn không thả nữa: “Chuyện liên quan đến Hung Nô à?”
“Không phải. Nhưng mà chuyện này cũng đã thảo luận, ra được một kế hoạch rồi, nhưng vi thần còn chưa kịp viết ra.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu tiếp nhận tấu chương nhưng không vội vàng mở ra: “Nói tới chuyện Hung Nô. Người Hung Nô e ngại ngươi, năm ngoái ngươi tự mình đi một chuyến có thể làm cho Hung Nô an phận mấy tháng. Nếu cứ không cử quân đi qua đó, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ phản.”
Sở Tu Viễn: “Phí Tiến.”
“Ai?” Thương Diệu không nghe rõ.
Sở Tu Viễn: “Phí tướng quân.”
“Hắn?” Thương Diệu cười lạnh: “Tu Viễn, có phải ngươi ăn quá nhiều nên ăn hết đồ trong đầu rồi không?”
Sở Tu Viễn cười khổ: “Bệ hạ, ngài từ từ nghe thần nói đã.”
Rầm một tiếng, tấu chương bị ném lên ngự án, Thương Diệu đè nén lửa giận: “Nói!”
Lần xuất chinh năm ngoái đó thương vong rất nhiều, chỉ là tổng số người bị thương của hai đội ngũ Sở Mộc và Trần Huân cộng lại còn chẳng bằng số người bị thương trong đội ngũ Phí Tiến. Tin tức vừa truyền đến điện Tuyên Thất, Thương Diệu tức giận đến nỗi suýt làm bị thương chính mình.
Về sau Phí Tiến trở về, Thương Diệu sở dĩ không trị tội của hắn, ngoại trừ từ trong miệng Sở Mộc biết được Hung Nô bị hỏa dược dọa không nhẹ, có thể sẽ đến hàng, còn có chính là đã trải qua nhiều ngày, tức giận trong lòng Thương Diệu đã tiêu tan.
Tuy nhiên, không có nghĩa là Thương Diệu còn muốn dùng đến hắn.
Thương Diệu cho rằng Sở Tu Viễn có thể hiểu được, thế mà hết lần này tới lần khác người nên hiểu rõ mọi chuyện như hắn lại tiến cử Phí Tiến mà hắn ghét nhất, hắn làm sao không phẫn nộ cho được.
Sở Tu Viễn cũng biết vì sao tỷ phu hoàng đế của hắn tức giận như thế, nhưng đại sự triều đình không thể hành động theo cảm tính được, cho nên Sở Tu Viễn chống lại lửa giận tiếp tục nói: “Bệ hạ ban đầu vì sao nghĩ đến chuyện dùng Phí Tiến?”
Phí Tiến năm nay gần năm mươi, là cấm vệ sớm nhất trong cung. Lúc tiên đế còn sống, Phí Tiến đã từng làm phó tướng theo quân xuất chinh đánh Hung Nô. Lần đó đại bại là bởi chủ tướng, cho nên Phí Tiến có công c.h.é.m g.i.ế.c mấy chục người trên chiến trường không bị trừng phạt, sau khi Thương Diệu đăng cơ còn thăng quan, bổng lộc từ sáu trăm thạch đến một ngàn thạch.
Sở Tu Viễn nói ban đầu chính là chỉ lần này.
Thương Diệu: “Hắn có võ công rất cao, lúc còn trẻ cũng chẳng thua kém gì ngươi cả. Trẫm vốn tưởng rằng hắn cũng dũng mãnh thiện chiến như ngươi, không nghĩ tới chỉ là một cái gối thêu hoa.”
“Dũng mãnh thiện chiến là thật. Phí tướng quân hiện giờ còn có thể lấy một địch mười. Nhiều lần đại bại chỉ là không giỏi xuất kích Hung Nô.” Sở Tu Viễn nói: “Để cho hắn quản lý phòng ngự Hung Nô, thần cho rằng hắn có thể làm cực tốt. Lần trước đại bại Bệ hạ không trị tội của hắn, Phí tướng quân lúc này nhất định muốn báo đáp ân không g.i.ế.c của bệ hạ.”
“Điểm mấu chốt chính là lúc này dùng đến hắn, Phí tướng quân chỉ sẽ càng thêm cảm kích bệ hạ. Hung Nô cầm một khoản tiền lớn hấp dẫn hắn, Phí tướng quân cũng sẽ không phản bội bệ hạ. Bệ hạ, thần cho rằng lòng trung thành của tướng quân phái tới biên quan quan trọng hơn năng lực. Người có võ công không kém Phí tướng quân ở trong triều cũng không ít, nhưng người trung thành như hắn lại không nhiều, hơn nữa có thể điều đến biên quan chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”
Thương Diệu đem số võ tướng trong triều lọc qua một lần, không thể không thừa nhận Sở Tu Viễn nói rất đúng.
“Việc này đến sáng mai thượng triều rồi bàn lại. Đây mới chỉ là những lời ngươi nói thôi.” Thương Diệu nói.
Sở Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm: “Vi thần tuân mệnh. “
Thương Diệu mở tấu chương ra: “Quan Đông? Bên chỗ Quan Đông cũng có Hung Nô à?”
“Không phải, bên kia cằn cỗi, nhiều lần mất mùa loạn lạc, mùa đông năm ngoái lại xin lương. Đại Tư Nông liền thương thảo với vi thần xem có nên dời dân chúng từ Quan Đông đến Trung Nguyên hay không. Vi thần không dám tự quyết, liền bảo hắn viết một tấu chương.” Sở Tu Viễn nhìn vào tấu chương trong tay Thương Diệu, chính là cái này.
Thương Diệu giận đến bật cười: “Vì sao không tự mình trình lên cho trẫm?”
“Chuyện di dân là đại sự, ngoại trừ hao phí thuế ruộng thì còn cần đến quân đội trợ giúp dân chúng di chuyển, cho nên hắn mới đánh tiếng với thần trước, thần sau khi xem qua cho rằng có thể rút ra nhiều binh lính như vậy mới trình lên bệ hạ. Còn hắn thì lại viết lại.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu: “Dân chúng Quan Đông dời đi, vậy cả vùng đất Quan Đông rộng lớn như thế sẽ bỏ không à?”
“Cái này…” Sở Tu Viễn không nghĩ tới điểm ấy.
Thương Diệu khép tấu chương lại, ném lên ngự án: “Trở về hỏi phu nhân ngươi một chút, Quan Đông có thích hợp để trồng ngô hay không. Nếu thích hợp trẫm ngày mai liền sai người đem hạt ngô đưa qua đó.”