Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 205

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:28:56
Lượt xem: 87

Đại Bảo Bảo suy nghĩ một chút: “Nhưng mà ta không lớn bằng cha.” Buông thìa, khoa tay múa chân một hồi: “Cha cao hơn ta nhiều như vậy, nhiều như vậy mà còn giành mẫu thân với ta sao. Cả đời này ta sẽ không thích cha.” Lại trừng mắt nhìn Sở Tu Viễn, rồi cầm thìa ăn bánh gạo.

Sở Tu Viễn tức cười: “Nhưng mẫu thân của con đâu có làm bánh gạo cho ta.”

“Mẫu thân làm gà nướng khoai tây cho cha.” Đại Bảo Bảo không cần nghĩ ngợi nói.

Sở Tu Viễn nhắc nhở nó: “Con cũng thích ăn gà sao.”

“Con không thích ăn vỏ tôm, mẫu thân cũng bắt con ăn mà.” Đại Bảo Bảo nói: “Đều tại cha. Thứ cha không thích ăn, mẫu thân cũng không ép cha ăn.”

Sở Tu Viễn nghe vậy lại muốn đánh hài tử: “Lúc ăn con đâu có nói như vậy đâu.”

“Đó là —— đó là con, con không muốn làm nương tức giận.” Tiểu hài tử nghiêng đầu, nhìn cha nó, cha có lời gì muốn nói cứ việc nói, con không sợ cha.

Thương Diệu đã lâu chưa thấy tiểu hài tử dám trả treo với phụ thân, vừa vô lý lại vừa giảo hoạt như thế, không nhịn được cười: “Vỏ tôm gì chứ?”

“Chân thần bị chuột rút, phu nhân nói là vì xương cốt bên trong giống như củ cải héo vậy, ăn gì sẽ bổ nấy, xương ống, tôm, hải sản hay mộc nhĩ đều được. Mấy ngày trước nàng mua một ít tôm sông về chiên giòn. Phu nhân nói thứ bổ xương đều nằm trong phần vỏ tôm nên mới bắt nó ăn hết, rõ ràng nó ăn rất hăng say mà hôm nay lại nói không thích.” Sở Tu Viễn thật không biết nói sao cho phải: “Thời tiết tháng sáu cũng không biến hóa nhanh bằng nó.” Nói xong lại không nhịn được liếc nhìn tiểu hài tử.

Tiểu hài tử lại hừ một tiếng: “Cha đừng nói nữa, con không hiểu. Cha nói xem nương có bất công hay không.”

Sở Tu Viễn đang muốn nói gì đó thì lại nhìn thấy Lâm Hàn: “Mẫu thân con tới, để mẫu thân con nói đi.”

Tiểu hài tử trông theo tầm mắt của hắn: “Nói thì nói. Mẫu thân, mẫu thân có bất công không?”

“Cái gì mà bất công hay không?” Lâm Hàn theo bản năng nhìn về phía Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn lại chỉ vào bản thân.

Lâm Hàn lập tức hiểu ra: “Sao gần đây con cứ hay kiếm chuyện với cha con vậy.” Không đợi tiểu hài tử mở miệng: “Chuyện bất công này không nên để con nói, cha con cũng không, hẳn là nên để Đại Bảo và Nhị Bảo nói.”

“Nói cái gì?” Sở Dương trở về phòng đổi y phục, vừa bước ra đã nghe được một câu như vậy.

Lâm Hàn liếc nhìn Đại Bảo Bảo: “Nó nói ta bất công.”

Sở Dương gật đầu: “Mẫu thân thật sự bất công.”

Đại Bảo Bảo cười, nhìn về phía cha nó, con xem cha còn nói thế nào.

Sở Dương thấy thế cũng muốn cười: “Quá yêu thương Đại Bảo Bảo. Con và Nhị Bảo cũng thích ăn bánh gạo, nhưng chỉ một mình nó có thôi.”

Nụ cười trên mặt tiểu hài tử đông cứng lại: “Đệ —— Thái tử cũng có!” Giơ tay chỉ về phía Thái tử bên kia.

Sở Dương: “Thái tử là khách của nhà ta, đương nhiên phải chiêu đãi. Đệ có phải không?”

Đại Bảo Bảo cứng họng: “Đệ, đệ —— đệ còn nhỏ hơn Thái tử mà, đệ vẫn còn là tiểu hài tử.”

Thương Diệu bật cười thành tiếng.

Sở Đại Bảo Bảo hoang mang không thôi, lời nó nói buồn cười lắm sao.

Sở Tu Viễn thật không nhịn được nhắc nhở nó: “Chính con là người nói bản thân là đại bảo bảo, rồi cũng con nói mình là tiểu hài tử, con không thấy con thay đổi thất thường sao?”

Đại Bảo Bảo hiểu thay đổi thất thường là gì nhưng nó không muốn hiểu vì nó không thích cụm từ này: “Mẫu thân bất công, bất công!”

“Đệ một vừa hai phải thôi.” Sở Ngọc chỉ tay vào nó rồi nói: “Ta viết thực đơn nhưng mẫu thân đâu có để nhà bếp làm cho ta ăn. Đệ vẽ thực đơn thì sao, vẽ một bức sẽ được hai món đồ ăn, ta còn chưa nói nương bất công mà đệ đã không biết xấu hổ mở miệng trước sao. Sau này còn dám nói bất công, để ta nghe được lần nào là sẽ đánh đệ lần đó.”

Tiểu hài tử sợ hãi nhưng lại không muốn bị mọi người nhìn ra, cứng đầu cứng cổ hỏi: “Dựa vào đâu chứ?”

“Dựa vào việc đệ đang ăn bánh gạo còn ta và đại ca chỉ có thể đứng nhìn.” Thật ra vẻ tức giận trên mặt Sở Ngọc đều là giả vờ cả.

Sở Ngọc từng đi bán dưa, bán khoai lang, mỗi ngày còn học tập cùng lão sư, thỉnh thoảng còn tự tìm sách xem, là một hài tử có vốn kiến thức sâu rộng, những gì nên hiểu sớm đã hiểu. Ví dụ phụ mẫu trên đời này đôi khi khó giữ được cái gọi là sự công bằng.

Hoặc là nói, rất ít người làm nương nào ý thức được chuyện mình phải xử sự công bằng. Lâm Hàn thân là kế mẫu nhưng vẫn rất nỗ lực duy trì điều này.

Sở Ngọc và Sở Dương thật sự rất cảm động, đôi khi Đại Bảo Bảo khóc nháo đòi ăn gà quay, muốn đi ra ngoài chơi, Sở Ngọc và Sở Dương đều cách nó thật xa —— miễn cho nương khó xử, Đại Bảo Bảo lại ồn ào nói nương bất công bọn họ.

Nhưng mà, Sở Ngọc ngàn lần không nghĩ tới Đại Bảo Bảo lại hạch tội nương bất công cha.

Tên tiểu tử này không biết hay là giả vờ không biết vậy, nương và cha mới là một thể, sau đó mới là hài tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-205.html.]

Nhìn thấy bộ dáng “đến c.h.ế.t cũng không hối cải” của Đại Bảo Bảo, Sở Ngọc cảm thấy nó không hiểu thật.

Sở Ngọc thấy tiểu hài tử không dám hé răng, đơn giản thêm một câu: “Ta không hù dọa đệ đâu, không tin thì cứ chờ xem.”

Thương Diệu rất muốn biết tên tiểu tử này sẽ phản bác thế nào.

Tiểu hài tử chớp mắt, ngửa đầu hỏi: “Mẫu thân bất công cha, sao huynh không nói cha?”

“Cha đâu có nói nương bất công.” Sở Ngọc nói.

Tiểu hài tử lập tức nói tiếp: “Mẫu thân đối tốt với cha nhất nên cha mới không nói. Nếm mẫu thân đối tốt với đệ nhất, đệ cũng sẽ không nói.”

Sở Ngọc nghẹn họng.

Lúc này Lâm Hàn không tiện ra mặt, vội vàng nháy mắt ra hiệu với Sở Tu Viễn —— mau giúp Nhị Bảo đi.

Nhưng mà, giờ này khắc này, Sở Tu Viễn chỉ muốn tẩn cho Sở Đại Bảo Bảo một trận —— ba Thái tử cộng lại cũng không khó chơi như nó.

Nhưng nếu hắn động thủ thì tiểu hài tử càng có lý do nói Lâm Hàn bất công: “Đại Bảo Bảo, con chỉ nhìn thấy nương con thiên vị ta, sao lại không nhìn thấy những lúc nương thiên vị các con?”

Tiểu hài tử không cần nghĩ ngợi, nói: “Nương không thiên vị bọn con.”

“Chúng ta cũng ăn cơm chiều như nhau, đến tối các con lại đói, nương con đã sai đầu bếp làm bánh trứng cho các con, ta chỉ có thể uống nước không phải sao?” Sở Tu Viễn không đợi nó mở miệng: “Buổi sáng ba đứa các con được ăn trứng gà chiên, ta chỉ có thể ăn trứng luộc không có mùi vị gì cả, ta có nói nương các con thiên vị không?”

Thương Diệu rất tò mò chuyện ăn uống là thế nào. Nhưng việc cấp bách lúc này là thu thập Đại Bảo Bảo, cho nên lại nuốt hết những lời muốn nói trở về, lẳng lặng chờ Đại Bảo Bảo phản bác.

Đại Bảo Bảo giật giật khóe miệng, do dự một hồi lâu, yếu ớt nói: “Cha cũng đâu có nói muốn ăn bánh trứng với trứng gà chiên đâu.”

“Cha có nói, nhưng nương con lại bảo ta đã là cha người ta, không nên tranh giành với các con.” Sở Tu Viễn nhìn nó chằm chằm: “Ý kiến của ta cũng giống ca ca con, nương con rất bất công, nhưng là nàng thiên vị con nha. Không bằng như vậy, sau này chúng ta giám sát lẫn nhau đi.

“Ví dụ chúng ta đến chợ đông mua cầu về đá, mỗi người mua một cái. Nếu con đá hỏng, mẫu thân con mua cho con cái khác thì cũng phải mua cho bọn ta. Làm bánh gạo cho con cũng phải làm cho bọn ta mỗi người một chén. Sao hả?”

Tiểu hài tử muốn nói không được.

Nhưng nếu nó nói ra thì chẳng khác nào thừa nhận mẫu thân thiên vị nó: “Cha, con là tiểu hài tử, cha không thể so đo với con.”

“Tiểu hài tử sẽ không nói như vậy.” Thương Diệu thật sự nhịn không được: “Đại Bảo Bảo, ngươi thừa nhận đi.”

Tiểu hài tử tò mò không thôi: “Thừa nhận cái gì chứ?”

Thương Diệu: “Ngươi chỉ muốn nương thương một mình ngươi. Nhưng chuyện này là không thể. Ngươi cũng đừng hy vọng sẽ nháo được cha ngươi thả người, kết quả hắn chỉ tức đến mức muốn đánh ngươi một trận.”

Tiểu hài tử giật giật khóe miệng: “Ta —— không có chọc giận cha.

“Không chọc giận ta, vậy con còn nói nương đối xử với ta tốt hơn con không?” Sở Tu Viễn trừng mắt hỏi.

Tiểu hài tử hơi hơi hé miệng, cầm lấy thìa: “Con ăn bánh gạo, ăn bánh gạo.”

“Sở Đại Bảo Bảo, lại muốn trốn tránh?” Sở Tu Viễn nói, lại thấy nó mắt điếc tai ngơ: “Nhị Bảo, đi lấy giấy và bút mực, phải cho nó nhớ kỹ, nếu lần sau lại ghen tị vô cớ thì phạt nó một tháng không được ăn thịt gà.”

Tiểu hài tử dừng lại, ngẩng đầu nhìn cha nó, do dự một lát: “Con không trúng kế đâu.”

“Đây không phải phép khích tướng.” Sở Tu Viễn nói: “Là nhắc nhở con làm người phải giữ lời hứa, không thể nói rồi lại quên.”

Tiểu hài tử vội vàng tìm mẫu thân nó.

Lâm Hàn: “Thường ngày ta đã dạy dỗ con thế nào? Đã đáp ứng thì không được đổi ý.”

“Con không có đáp ứng.” Tiểu hài tử vội vàng nói.

Thương Diệu vui vẻ: “Nhưng ngươi cũng đâu nói không được. Không từ chối chính là đồng ý.”

Sở Tu Viễn hỏi tiếp: “Con nghe lời mẫu thân hay là hai ngày nữa lại ồn ào quở trách mẫu thân bất công với con.”

Tiểu hài tử theo bản năng muốn phản bác, bỗng nhiên phát hiện không thích hợp: “Con không có trách mẫu thân.”

“Con không có sao. Con muốn ta nói với mẫu thân con rằng nàng chỉ cần đối xử tốt với mình con.” Sở Tu Viễn không hề khách sáo vạch trần tâm tư của tiểu hài tử: “Trước kia ta đã nói với con rồi, mẫu thân con trước tiên là thê tử của ta, sau đó mới là nương của con. Luận trước sau thì cũng phải đối xử tốt với ta trước. Trên thực tế nàng luôn đối tốt với con nhất, con còn không hài lòng? Muốn ta đánh con một trận hay là để nhị ca con đánh con?”

Tiểu hài tử đuối lý, rầm rì: “Ký thì ký, ai sợ ai!” Nói xong bèn đứng dậy đi tới chỗ cha nó.

Thương Diệu chống cằm cười. Tiểu Thái tử cúi đầu nhấp miệng cười trộm.

Loading...