Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 226
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:40:53
Lượt xem: 82
Thẳng đến khi mặt trời mọc, cũng không thấy bóng dáng Hung Nô đâu hết, Lâm Hàn nhất thời muốn chửi má nó. Nhưng nơi này chỉ có cỏ không có nước, không thể dừng lại, Lâm Hàn chỉ có thể lấy ra tấm bản đồ mà Sở Tu Viễn vẽ, dẫn đại quân đi về phía tây nam thêm một canh giờ, gặp được nguồn nước mới dừng lại tu sửa.
Triệu Phi lấy một bình nước đưa qua cho Lâm Hàn: “Tướng quân, còn đi nữa không?”
Lâm Hàn không muốn đi, bởi vì nàng lo lắng đám Hung Nô kia không có đầu óc, lại trở về đường cũ vừa vặn tránh mặt được bọn họ. Suy tư một lát, chọn tám kỵ binh có cảm giác phương hướng cực tốt, thân thủ cực tốt, để cho bọn họ hai người cùng nhau đi bốn phía tìm hiểu.
Lâm Hàn sợ bọn họ đụng phải Hung Nô, hoặc là lạc đường trên thảo nguyên vô biên vô hạn, chỉ cho bọn họ một canh giờ.
Một canh giờ sau, tám người trở về, người nào người nấy uể oải ỉu xìu.
Lâm Hàn thấy thế, nhất thời biết chạy một chuyến tay không.
Triệu Phi cũng nhìn ra, không khỏi hỏi: “Kế tiếp làm sao bây giờ? Tướng quân, trở về chờ Đại tướng quân à?”
Cách đó trăm dặm, một nam tử mặc áo giáp nằm sấp trên mặt đất, một hồi lâu quay đầu nói: “Đại tướng quân, có đại quân đang chạy về phía chúng ta.”
Sở Tu Viễn giơ tay ném kiếm cho phó tướng bên cạnh, nằm úp sấp trên mặt đất, trong nháy mắt nhảy dựng lên: “Nhất định là Hung Nô. Kỵ binh lập tức theo ta nghênh địch.”
“Hung Nô tới rồi sao? Bọn chúng ở đâu?” Phó tướng vội vàng hỏi.
Sở Tu Viễn giơ tay lên chỉ về hướng Đông Nam.
Phó tướng kinh ngạc: “Từ Quan Đông tới đây?”
Sở Tu Viễn khẽ gật đầu, cướp lại bảo kiếm liền đi về phía bảo mã của hắn.
“Báo!”
Bước chân Sở Tu Viễn dừng lại, xoay người nhìn lại, là thám tử hắn phái đi nửa canh giờ trước: “Chuyện gì?”
“Khởi bẩm tướng quân, phía Tây Bắc phát hiện tung tích người Hung Nô.”
Sở Tu Viễn nhíu nhíu mày, lại lần nữa nằm sấp trên mặt đất, chấn động vừa mới cảm giác được càng thêm rõ ràng: “Bên kia nhất định là dân chúng Hung Nô.” Chỉ vào một tướng quân: “Ngươi mang theo năm ngàn kỵ binh nhanh chóng đi điều tra rõ ràng, sau đó đi về hướng đông nam hội hợp với ta.” Lập tức cho hắn năm cục đen thui để phòng ngừa tình huống bất ngờ. Ngay sau đó Sở Tu Viễn mang theo năm ngàn kỵ binh cùng số cục đen thui còn lại nghênh đón địch nhân.
Nhưng mà, đi được hai nén nhang, Sở Tu Viễn chỉ nhìn thấy cỏ xanh vừa mới thò đầu ra đã bị giẫm đạp hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn không thấy bóng dáng Hung Nô đâu hết.
Các tướng sĩ theo Sở Tu Viễn đi ra ngoài vài lần tản ra bốn phía, một lát sau tụ tập bên người Sở Tu Viễn: “Khởi bẩm đại tướng quân, phía bắc không có tung tích Hung Nô. “
“Khởi bẩm đại tướng quân, Tây Nam cũng không có.”
“Khởi bẩm đại tướng quân, Đông Bắc cũng không có.”
Tiếng nói liên tiếp vang lên ở bên người Sở Tu Viễn, Sở Tu Viễn cười lạnh một tiếng: “Phát hiện chúng ta nên chạy về phía đông nam rồi.”
“Đuổi theo không?” Mọi người vội vàng hỏi.
Sở Tu Viễn: “Đuổi theo! “
—————
“Tướng quân, tướng quân, đừng ngủ nữa, dậy đi!”
Lâm Hàn hóp bụng dùng sức, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, vỗ vỗ mảnh cỏ bám trên người, quay về phía thám tử mới đi ra ngoài một nén nhang trước: “Có chuyện gì?”
Tiểu binh kia chỉ vào con ngựa bên cạnh nàng: “Ngài lên ngựa vừa nhìn liền biết.”
Lâm Hàn dùng sức trên đùi, giẫm lên yên ngựa nhảy lên, thân thể lắc lư hai cái, không thể không xuống. Nhưng mà, trong chốc lát cũng đủ để nàng thấy rõ ràng —— người Hung Nô mà hôm qua bọn họ đuổi theo hơn nửa ngày lại trở về.
Lâm Hàn vui vẻ: “Các huynh đệ, xử mấy tên kia!”
“Tướng quân, tướng quân, ngài là tướng quân.” Triệu Phi nhỏ giọng nói: “Không phải sơn đại vương.”
Lâm Hàn lập tức có chút không được tự nhiên: “Biết chiến hữu là gì không? Chính là người dám đem sau lưng mình giao cho hắn. Thân huynh đệ chẳng qua cũng là như thế thôi, ta xưng huynh gọi đệ thì sao chứ?” Đẩy đầu hắn ra: “Tiểu tử ngươi sao mà lắm lời như vậy?”
Triệu Phi ngây ngốc, đợi hắn tỉnh táo lại, Lâm Hàn đã lên ngựa, lại bịt tai ngựa lại, đem hai cục đen thui mà nàng mang theo bên người lấy ra.
Đây có phải là nữ nhân không?
Nương ơi, so với nam nhân còn nam nhân hơn, sao mà đại tướng quân chịu được vậy?
Đại tướng quân đang vội vàng đuổi theo địch, nếu không không ngại nói cho hắn biết, cưới về rồi vẫn có thể hoà ly. Nhưng mà lời này cũng chỉ có thể nói với một mình hắn, bởi vì hắn không dám để cho lão bà hắn nghe thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-226.html.]
Trở lại chuyện chính, kỵ binh mang theo cục đen thui giống như Lâm Hàn cũng bịt tai ngựa lại, lấy cục đen thui kia cùng với cây châm lửa ra, sau đó còn phân phó người bên ngoài bịt tai ngựa lại.
Hoả đầu quân lập tức đem mấy thứ đồ dùng để nấu cơm cất đi.
Hung Nô dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn đội quân “đột nhiên” xuất hiện, hỏa đầu quân đã lui đến vị trí cuối cùng của đội ngũ.
Về sau nghe người ta nói, Tả hiền vương Hung Nô đều hận không thể quỳ xuống trước mặt tướng quân bọn họ, hỏa đầu quân miễn bàn hối hận đến bao nhiêu khi không nhảy lên xe nhìn một chút. Nhưng mà kia cũng chỉ là khoa trương thôi.
Trên thực tế thủ lĩnh Hung Nô sửng sốt trong chớp mắt, muốn xoay đầu ngựa. Nhưng mà, vừa nghĩ đến từng đợt tiếng vó ngựa lúc trước nghe được, lập tức rút loan đao trên thắt lưng ra.
Lâm Hàn cười hỏi tiểu binh bên cạnh: “Hắn đây là muốn cùng chúng ta đánh chính diện à?”
Tiểu binh kia theo bản năng gật gật đầu.
“Ngươi nói chúng ta cũng đánh với bọn chúng sao?” Lâm Hàn lại hỏi.
Tiểu binh kia sửng sốt, hỏi hắn à? Hắn nào biết, hắn cũng không phải đại tướng quân.
“Tướng quân, Hung Nô lại đây.” Triệu Phi thấy nàng còn nói chuyện phiếm, nhịn không được mở miệng nhắc nhở.
Lâm Hàn quay đầu lại trừng hắn một cái, cũng không ai nói nhiều như ngươi. Lập tức tay phải cầm cục đen thui, tay trái mở cây châm lửa, châm dây dẫn nổ, thủ lĩnh Hung Nô đang chuẩn bị liều mạng với Lâm Hàn lập tức siết chặt dây cương muốn chạy về phía bắc.
Vừa thấy phía bắc tất cả đều là người, liền đi về phía nam. Nhưng mà, phía nam còn có người, thủ lĩnh Hung Nô cắn răng, quay đầu trở về!
Lâm Hàn giơ tay lên ném cục đen thui kia ra ngoài.
Ầm ầm một tiếng, ngựa Hung Nô rối loạn trận tuyến.
Con ngựa của Lâm Hàn hắt hơi một cái.
Hung Nô lại không phát hiện ra điểm này, bởi vì theo sau Lâm Hàn ném cục đen thui kia ra ngoài, những người khác cũng ném cục đen thui trong tay ra ngoài, khói dày đặc cuồn cuộn, bụi đất bay lên, trong lúc nhất thời ngựa hí rống, người kêu thảm thiết, thanh âm vang trời dậy đất cũng truyền đến lỗ tai Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn không khỏi siết chặt dây cương.
Phó tướng không thể không hỏi: “Tại sao không đi?”
“Sao nàng lại ở bên này.” Sở Tu Viễn buồn bực.
Phó tướng: “Hung Nô không ở đây à?”
“Không phải!” Sở Tu Viễn nhíu nhíu mày: “Ngươi không nghe thấy tiếng gì à?”
Tướng quân ở bên kia của Sở Tu Viễn mở miệng nói: “Khởi bẩm đại tướng quân, mạt tướng hình như nghe được tiếng giống như tiếng sấm. Nhưng hôm nay không giống như trời sắp mưa.” Nói xong, liếc mắt nhìn mặt trời ở hướng tây nam.
“Không phải tiếng sấm!” Sở Tu Viễn muốn giải thích, nghĩ rất có khả năng là chuyện mà Lâm Hàn có thể làm ra —— đối đầu với Hung Nô, không dám chần chờ: “Tiếp tục đuổi theo!”
Lại đi thêm một nén nhang, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Hung Nô đâu hết, Sở Tu Viễn càng thêm lo lắng, nữ nhân kia sẽ không dẫn lôi trước mặt chúng tướng sĩ đấy chứ.
Sở Tu Viễn nhíu nhíu mày, suy tư một lát, kẹp chặt bụng ngựa, đi thêm nửa nén nhang, nhìn thấy một đám chấm đen đang di động. Lại gần một chút, Sở Tu Viễn cùng mấy tướng quân dưới trướng hắn đều thấy rõ ràng, là người Hung Nô.
Sở Tu Viễn rút kiếm, tướng quân bên cạnh rút đao, đang muốn tiến lên, liền nhìn thấy phía sau Hung Nô lại có một đám người chạy tới.
Lâm Hàn chớp chớp mắt: “Hỏng rồi! Các huynh đệ, có người đến cùng chúng ta cướp đầu người. Nhanh lên!” Giơ trường kiếm lên, một ngựa xông tới trước, bên trái một người, bên phải một người, trở tay một người, xoay người cũng là một người.
Triệu Phi cả kinh mở to hai mắt, bị người đụng một cái: “Sửng sốt làm gì? Nhanh lên! Lại trễ nữa sẽ bị người của Đại tướng quân cướp hết.” Nói xong vọt tới bên cạnh Lâm Hàn.
Lâm Hàn vỗ m.ô.n.g ngựa hắn một cái: “Tránh xa ta một chút!”
Người nọ dường như chưa từng nghe thấy, liền đi theo bên cạnh Lâm Hàn nhặt của hời.
Sở Tu Viễn phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy phu nhân hắn mặt đầy m.á.u tươi, nhất thời muốn xoay đầu ngựa trở về. Nhưng mà, phía sau có năm ngàn kỵ binh chờ kiến công lập nghiệp, lúc này hắn “chạy trốn” thì sau này cũng không cần lăn lộn ở Trường An nữa..
Sở Tu Viễn hít sâu một hơi: “Sửng sốt làm gì? Không thấy là Tái Bắc Hầu à! Xông thẳng vào cho ta!”
Mọi người đột nhiên tỉnh táo lại. Nhưng mà, chậm rồi, đợi bọn họ xông đến trước mặt, còn sót lại hai dưa ba táo, cũng khinh thường nhặt lên báo cáo.
Lâm Hàn vuốt một mặt đầy máu, cắt một mảnh áo bào lau sạch bảo kiếm của nàng rồi hướng về phía Sở Tu Viễn chạy tới: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Lời này ta nên hỏi ngươi mới đúng.” Sở Tu Viễn mặt không đổi sắc hỏi: “Không phải Tái Bắc Hầu nên ở chỗ dự định chờ đại quân đi qua sao?”
Triệu Phi không khỏi lui về phía sau vài bước, xong rồi, lại muốn đánh nhau.
Lâm Hàn hừ một tiếng: “Ngươi còn không biết xấu hổ nói chỗ dự định. Ngươi nói Hung Nô ở phía tây nam Nhạn Môn Quan, kết quả nương nó ở phía đông nam Nhạn Môn Quan, ta —— chúng ta đi hai ngày liền đụng phải Hung Nô, nếu không phải ta cơ trí ——”