Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 299
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:57:53
Lượt xem: 81
Chưởng quầy nói: “Nghe nói dáng vẻ của trượng phu nàng ta cũng xem như ra hình ra dạng, văn chương cũng không tồi, là một tài tử. Đáng tiếc a, có một ít tật xấu —— thích cờ bạc như mạng. Cưới được mới mấy năm mà đã tiêu hết số của hồi môn của nàng ta. Nghe nói Lục Thái thường muốn nàng ta hòa ly, nàng ta chẳng những không nghe mà còn cãi nhau với Lục Thái thường một trận. Có lẽ là sợ bị người ta chế giễu.”
Sở Oa Oa tò mò hỏi: “Vì sao lại bị chế giễu a?”
Sở Tu Viễn: “Chờ con lớn lên sẽ biết. Không phải ta trả lời có lệ, bây giờ có nói con cũng không hiểu.”
Có rất nhiều chuyện Sở Oa Oa nghe không hiểu, lập tức mất hứng thú, lo tập trung tìm trâm cho nãi nãi.
Lâm Hàn thử thăm dò hỏi: “Không phải vì Tái Bắc hầu chứ?”
Sở Oa Oa nghe vậy lại không nhịn được: “Ai là Tái Bắc hầu?” Nhìn về tổ phụ: “Lợi hại bằng ngài không?”
Sở Tu Viễn cười nói: “Lợi hại hơn cả ta.”
Sở Oa Oa cả kinh mở to hai mắt: “Còn lợi hại hơn ngài sao?!”
Chưởng quầy thấy thế, không nhịn được cười: “Tiểu cô nương có điều không biết, cô mẫu của Tái Bắc hầu chính là đương kim Hoàng Hậu, thúc phụ là Đại tướng quân, bản thân lại là người rất tài năng, nói một tiếng tôn quý vô song cũng không quá.”
Sở Oa Oa “oa” lên một tiếng: “Vậy hắn thật sự quá lợi hại!”
Lâm Hàn thấy thế tức khắc muốn cười, lại lo lắng bị người làm ăn khôn khéo nhận ra điều gì đó, nén cười nói: “Là rất lợi hại!” Sợ tiểu hài tử nói nhiều sẽ nhớ ra chuyện gì nên lại ngăn không cho nó nói tiếp, lại quay sang nói với chưởng quầy kia: “Lục cô nương không cần phải làm như vậy.”
Chưởng quầy lắc lắc đầu, thở dài nói: “Ai mà không nói như vậy chứ. Hòa ly cũng đâu phải chuyện gì mất mặt. Nghe nói phu nhân của vị Thừa tướng hiện tại đã hòa ly hai lần, đến lần thứ ba mới thành thân với người tốt như Thừa tướng.”
Sở Oa Oa vừa nghe thấy bốn chữ “Thừa tướng phu nhân” thì lập tức tỉnh táo, nó biết người này nha.
Tiểu hài tử không nhịn được hỏi: “Vậy sao cô nương ban nãy không hòa ly giống Thừa tướng phu nhân?”
Chưởng quầy nói: “Lúc trước nàng ta chê Tái Bắc hầu trêu hoa ghẹo bướm, khóc lóc muốn từ hôn với Tái Bắc hầu để gả cho người hiện tại. Hiện giờ phu thê Tái Bắc hầu hòa thuận như vậy, nhi nữ song toàn, nàng ta lại gả cho một người không thích gần nữ sắc, cứ ngày qua ngày, lại sợ người nói nàng ta bị vậy là đáng. Nàng cho rằng chỉ cần không hòa ly thì thế nhân sẽ không biết nàng ta sống không tốt. Sống có tốt hay không không cần nhìn y phục đâu, chỉ cần nhìn vào khí chất và tinh thần của một người là biết.”
Tiểu hài tử tò mò: “Thấy thế nào nha?”
Chưởng quầy nói: “Tựa như tiểu cô nương ngươi vui vẻ hoạt bát, bọn ta vừa nhìn đã biết ngươi ngày ngày đều hạnh phúc.”
Tiểu hài tử liên tục gật đầu: “Ta rất hạnh phúc, hôm nay là ngày ta vui nhất vì ta không cần đi học.”
Lâm Hàn vui vẻ: “Đúng vậy, hôm nay con rất vui vẻ, cho nên phải thật quý trọng khoảnh khắc hạnh phúc này, chọn nhanh đi nào, chúng ta lại tới nơi khác xem đồ.”
Tiểu hài tử nghĩ tới chuyện nó còn muốn mua cầu, còn phải về nhà chơi đá cầu cùng nãi nãi.
Tiểu hài tử quay đầu quan sát một vòng, tầm mắt ngừng lại trên tay chưởng quầy.
Chưởng quầy kinh ngạc: “Cô nương muốn cái này?”
Sở Oa Oa dùng sức gật đầu, bèn nói: “Ta có bạc.”
Chưởng quầy cười: “Tất nhiên ta biết cô nương có bạc, nhưng đây là thứ nàng kia vừa chọn, ngươi không sợ đen đủi sao?”
Lâm Hàn nói: “Con nít con nôi như nó có biết cái gì gọi là đen đủi đâu. Nó chỉ cảm thấy Lục gia cô nương không có bạc nhưng cứ muốn mua nên cho rằng đây là thứ vô cùng tốt thôi.”
Tiểu hài tử không nhịn được cười: “Người hiểu con nhất chính là nãi nãi.”
Lâm Hàn: “Vậy trả bạc đi.”
Tiểu hài tử lập tức lấy hầu ba ra, dũng cảm đưa cho chưởng quầy: “Đây!”
Chưởng quầy vội duỗi tay nhận lấy, nhưng vừa cầm lên chưởng quầy lại cảm thấy có gì đó không đúng, không giống bạc vụn, cũng không giống như là vàng thỏi, hình như là tiền đồng thì phải.
Để xác nhận suy đoán của mình, chưởng quầy gấp gáp mở hầu bao, lôi ra một chuỗi đồng xu, kinh ngạc.
Tiểu hài tử thấy thế, vội hỏi: “Không đủ sao?”
Chưởng quầy nhìn về phía Lâm Hàn, ông ấy nên nói thế nào để không làm tổn thương người đây.
Lâm Hàn: “Cứ nói thật thôi.”
Chưởng quầy phun ra một con số, tiểu hài tử kinh ngạc vạn phần, mất một hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “… Đắt vậy sao?”
Lâm Hàn cười nói: “Con cho rằng thứ này được làm từ bùn đất sao, giống như chén dĩa nhà ta?”
Tiểu hài tử chớp chớp mắt, chẳng lẽ không phải sao.
Sở Tu Viễn cười: “Đương nhiên không phải. Thứ này là trời sinh, bởi vì quý hiếm nên rất đất. Cài cái này, con không nói bản thân giàu có, người khác cũng biết con không phú cũng quý.”
Lâm Hàn gật đầu: “Đây là vật tượng trưng cho thân phận.”
Sở Oa Oa ủ rũ, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Trâm vàng trâm bạc con cũng không mua được sao?”
Lâm Hàn cười hỏi: “Con cảm thấy thế nào?”
Tiểu hài tử xoay người ôm cổ gia gia, chôn đầu vài vai hắn, cả người uể oải ỉu xìu.
Chưởng quầy có chút lo lắng, hỏi Lâm Hàn: “Vị phu nhân này, cô nương nhà ngài khóc rồi sao?”
Lâm Hàn: “Nó không yếu ớt vậy đâu, chỉ cảm thấy mất mặt thôi.” Lời vừa dứt, tiểu hài tử quay đầu nhìn Lâm Hàn, sao ngài lại nói ra vậy.
Chưởng quầy thấy thế, không nhịn được cười: “Cũng không phải không mua nổi thứ gì. Ở chỗ ta có một cái lỏa tử bằng bạc.” Lấy ra một viên cỡ hạt đậu phộng đưa cho Lâm Hàn.
Mấy năm nay Lâm Hàn đã nhìn qua không trang sức tinh xảo tuyệt luân, thấy hoa văn trên lỏa tử vô cùng rõ ràng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc,
Lâm Hàn hỏi: “Thứ này cũng đâu thể có giá năm mươi đồng được.”
Chưởng quầy cười nói: “Phu nhân tùy tiện mua hai chiếc trâm cài, thứ này có thể đưa cho phu nhân.”
Sở Tu Viễn nói: “Vẫn là ngươi biết buôn bán.”
Chưởng quầy không phải lần đầu nghe người ta nói như vậy, cũng không tức giận, cười ha hả nói: “Đại nhân, không thì ngài chọn giúp phu nhân vài chiếc đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-299.html.]
Sở Tu Viễn lắc đầu: “Ta cũng không có bạc.”
Tiểu cô nương đang tựa vào ngực hắn ngẩng đầu lên, cảm thấy ngoài ý muốn.
Sở Tu Viễn thấy thế, nói với tiểu hài tử: “Ta còn nghèo hơn con, đến năm mươi văn còn không có.”
Tiểu hài tử không tin, sao có thể a. Gia gia nó chính là đại quan to rất to đó.
Sở Tu Viễn nói với nó: “Bạc trong nhà ta đều nằm ở chỗ nãi nãi con.”
Tiểu hài tử theo bản năng nhìn về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn lấy hầu bao, đào ra mấy thỏi vàng, bạc vụn và một ít đồng xu, sau đó lại chọn hai chiếc vòng tay bằng vàng mới nhất, sai chưởng quầy tìm cho nàng một sợi dây màu đỏ, xỏ hạt đậu phộng kia vào rồi đeo lên tay tiểu chất nữ..
Sở Oa Oa sờ sờ cổ tay, không dám tin tưởng hỏi: “Cho con sao?!”
Lâm Hàn cười hỏi: “Không thích à?”
Tôn Phinh Đình có nhiều trang sức, tiểu hài tử thường xuyên lấy trang sức của mẫu thân nó chơi bán đồ hàng nên cũng chẳng để bụng vàng bạc. Nhưng lúc nó tới đây đã nói là sẽ mua đồ cho nãi nãi, kết quả không mua được cho nãi nãi, còn nhận được lễ vật của nãi nãi, tiểu hài tử sao lại không kinh ngạc.
Sở Tu Viễn nói: “Bây giờ con còn nhỏ, chờ con lớn lên, học được cách lựa chọn đồ vật rồi lại mua cho nãi nãi cũng không muộn.”
Tiểu hài tử cảm thấy gia gia nói có lý, nó nhỏ như vậy, cũng không biết giá cả hàng hóa, không cần thể hiện làm gì.
Tiểu hài tử gật đầu: “Nãi nãi, con lớn lên sẽ mua cho ngài.”
Lâm Hàn đưa trang sức cho nha hoàn phía sau cất giữ, lại hỏi: “Chúng ta đi mua cầu mây nhé?”
Tiểu hài tử không nhịn được nói: “Còn có cầu lông nữa.”
Nhưng tiểu hài tử lại mua một đống đồ ăn và đồ chơi khác, chỉ có cầu là không mua, chỉ nói nó không còn bạc, để hôm khác mua sau.
Lâm Hàn biết tiểu hài tử đang tìm lý do để lần sau ra ngoài, cũng không vạch trần nó.
Sở Oa Oa cho rằng nãi nãi không biết, vui sướng ôm món đồ chơi về đến nhà, không nhịn được khoe khoang với nương nó.
Tôn Phinh Đình nghe người gác cổng nói Sở Oa Oa cùng gia gia nãi nãi nó đi ra ngoài, đã đoán được thế nào cũng mua một đống đồ chơi, khóe mắt mang theo ý cười, hỏi: “Chơi vui không nào?”
Tiểu cô nương không ngừng cười khúc khích, không đợi nương nó mở miệng đã chủ động nói: “Nương, con cũng mua cho đệ đệ thật nhiều đồ chơi.”
Tôn Phinh Đình: “Đệ đệ nhỏ như vậy sao mà biết chơi?”
Sở Oa Oa không cần nghĩ ngợi, nói: “Lớn lên sẽ biết a.”
Tôn Phinh Đình lại muốn quở trách nó hai câu, thấy Sở Mộc tiến vào, nhớ tới gần đây hắn cứ đi sớm về trễ, hỏi: “Sao gần đây hầu gia còn bận hơn thúc phụ vậy?”
Sở Mộc: “Việc của ngài ấy gần đây đều giao cho ta, không bận mới là lạ.” Phát hiện khuê nữ nhà hắn ôm một đống đồ chơi, trên cổ tay còn có một hạt đậu phộng bạc, hình như là đồ mới: “Lại để nãi nãi mua đồ cho con sao?”
Sở Oa Oa lắc đầu: “Dùng bạc của con mua đó.”
Sở Mộc bắt lấy cổ tay nó. Tôn Phinh Đình thấy thế muốn hỏi làm sao vậy, nhìn thấy đồ vật trên cổ tay tiểu hài tử, nhíu mày: “Thứ này cũng là con mua sao?” Quay sang Sở Mộc: “Sao chàng lại cho nó nhiều bạc như vậy?”
Sở Oa Oa nói: “Nương thật khờ. Vì cha nhìn thấy đậu phộng mới hỏi có phải là nãi nãi mua không.”
Tôn Phinh Đình: “Con cũng không ngốc nha, bắt được cơ hội là lại đòi nãi nãi mua đồ cho con. Lỡ đâu mua nhiều quá, cẩn thận nãi nãi không mang con ra ngoài chơi nữa.”
Sở Oa Oa hừ một tiếng, đưa đồ chơi cho nha hoàn, đẩy tay cha nó ra, sờ đậu phộng nói: “Cái này không cần mua, là người bán đồ cho nãi nãi đưa đó.” Lại không khỏi nhớ tới chuyện đã gặp phải ở cửa hàng vàng bạc đá quý, tò mò hỏi: “Cha có quen Tái Bắc hầu không?”
Sở Mộc hoài nghi chính mình không nghe rõ: “Ai?”
Sở Oa Oa: “Tái Bắc hầu, Tái Bắc hầu còn lợi hại hơn cả gia gia.”
Lần này không riêng Sở Mộc, Tôn Phinh Đình cũng nghe rõ ràng, nhíu mày: “Ai nói với con Tái Bắc hầu còn lợi hại hơn gia gia?”
Sở Oa Oa không cần nghĩ ngợi: “Gia gia nói a.”
Tôn Phinh Đình cùng Sở Mộc nhìn nhau, đều nhìn ra sự hoang mang trong mắt đối phương, lại là chuyện gì đây.
Sở Mộc trầm ngâm một lát, mở miệng hỏi: “Gia gia con nói lúc nào?”
Sở Oa Oa: “Hôm nay a.”
Tôn Phinh Đình hỏi: “Không phải con luôn ở chợ đông sao? Sao lại nói tới —— nói tới Tái Bắc hầu.”
Sở Oa Oa rất muốn biết Tái Bắc hầu này lợi hại hơn cha nó mấy phần nên rất thành thật thuật lại chuyện đã xảy ra ở cửa hàng vàng bạc, cuối cùng lại hỏi: “Cha biết Tái Bắc hầu không?”
Tái Bắc hầu lập tức biết được vì sao thúc phụ nhà hắn lại nói như vậy, chính là vì không tiện lộ thân phận trước mặt người ngoài. Nhưng mà, Sở Mộc lại không thể đ.â.m lao phải theo lao, nếu không sau này nó xem giả thành thật, dẫn tới thế nhân chê cười, Sở Oa Oa có thể hận hắn mất.
Sở Mộc không đáp hỏi lại: “Oa Oa, còn nhớ rõ cha con là cái gì ‘hầu’ không?”
Tiểu hài tử theo bản năng nói: “Cha là hầu gia a.”
Tôn Phinh Đình nhắc nhở nó: “Cha con hỏi hắn là cái gì ‘hầu’ nha. Như gia gia con chính là Tu Viễn hầu.”
Tiểu hài tử buột miệng: “Tái Bắc hầu! A, cha cũng là Tái Bắc hầu?” Kinh ngạc trợn mắt: “Trùng hợp quá.”
Tôn Phinh Đình không nỡ nhìn thẳng, đứa ngốc này là do nàng ấy sinh sao.
Hài tử còn nhỏ, không tiếp xúc nhiều với người ngoài, có nhiều chuyện không hiểu cũng là bình thường, Sở Mộc cười cười giải thích với nó: “Triều ta chỉ có một Tái Bắc hầu, chính là cha con.”
Tiểu hài tử há mồm, một bộ biểu cảm “cha đang nói cái gì, sao con lại nghe không hiểu”. Sở Mộc thấy thế lại vô cùng buồn cười.
Sở Oa Oa đột nhiên nhanh trí, sợ hãi rống một tiếng: “Gia gia gạt con!?”
Sở Mộc càng buồn cười, cố ý hỏi: “Gia gia gạt con cái gì?”
Sở Oa Oa: “Ngài chính là Tái Bắc hầu nhưng gia gia lại nói ngài lợi hại hơn gia gia, còn không phải gạt con sao?”
Sở Mộc: “Ý con là ta không lợi hại bằng gia gia con sao?”