Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-07-26 19:44:43
Lượt xem: 415
Sở đại tướng quân nhìn thê nhi ở dưới gốc cây rồi lại liếc nhìn cành cây ở trên mặt đất, không kìm lòng được sờ mũi, chỉ hận không thể quay trở về làm lại từ đầu.
Lâm Hàn vừa bực vừa buồn cười: “Ta đi tìm cái liềm, ngươi mau xuống đây, cái cành cây ấy cũng chẳng chống đỡ được bao lâu đâu.”
Cây anh đào hãy còn non, một cây có hai chạc cây, một chân Sở Mộc đứng trên một nhánh, chân còn lại thì lắc lư trên không trung, cây đung đưa lay động xuôi theo việc hắn hái anh đào, không ngờ Sở Tu Viễn còn khỏe hơn Sở Mộc, hắn leo cả người lên nhưng trụ được mới là lạ.
Dù Sở Tu Viễn muốn giúp Lâm Hàn làm chút chuyện gì đó, chứng minh bản thân trước mặt con trẻ một tí thì cũng phải nhảy từ trên cây xuống.
Ngó cây sơn trà ở bên khác, thấy thân cây to hơn cây anh đào một tí, hắn bèn vô cùng hứng chí bảo: “Ta đi hái sơn trà.”
Hai thằng nhóc nhìn nhau một cái, đứa trái đứa phải tiến lên ôm lấy đùi của Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn giãy ra theo phản xạ có điều kiện, nhận ra mình đang ở nhà chứ không phải trên chiến trường, bèn buông lỏng ra: “Ta sẽ cẩn thận.”
“Cha lại giẫm gãy thì sau này chỉ có thể ăn đào thôi.” Sở Dương không muốn ngăn cản cha hắn, nhưng nó càng lo ngày này năm sau là ngày giỗ của cây sơn trà.
Lâm Hàn dặn dò nha hoàn chặt một cây trúc, rồi buộc liềm lên trên thân trúc, vừa quay đầu lại thì trông thấy Sở Tu Viễn còn lúng túng hơn lúc ở nhà chính, nàng không muốn giải vây cho hắn, nhưng cùng sống dưới một mái nhà mà Sở Tu Viễn cứ y như người làm khách, nên nàng cũng không được thong dong thoải mái.
“Đại Bảo, Nhị Bảo, cha các con là đại tướng quân, rất giỏi đúc kết, lần đầu mắc lỗi thì lần sau sẽ không mắc lại lỗi nữa.” Lâm Hàn nói.
Sở Dương quan sát Sở Tu Viễn một lượt, trong đôi mắt vẫn là sự nghi ngờ.
Sở Tu Viễn cười khổ bảo: “Ta không đi nữa, ta ở đây chờ.”
Hai thằng bé buông tay cùng lúc.
Sở Tu Viễn lại không kìm lòng được mà cười khổ, có điều ra ngoài nửa năm, mà sao mấy đứa bé đều như thay đổi vậy.
“Đại Bảo, Nhị Bảo đi tìm cho ta lẵng hoa bé ta chuẩn bị cho Thái tử ra đây, ăn cơm xong thì để cha con đưa tặng cho Thái tử.” Lâm Hàn lại nói.
Hai thằng bé không nỡ nhưng vừa liếc thấy áo quần trên người thì lại nhớ đến vải vóc là điện Tiêu Phòng sai người đưa tới, do dự tích tắc rồi nắm tay nhau chạy vào trong nhà.
“Đối đãi với con trẻ thì không thể quá nóng ruột.” Lâm Hàn đợi hai thằng bé đi xa rồi mới nói. Nói xong, ánh mắt vẫn không dứt khỏi gương mặt của Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn cũng không giận dữ phát cáu, còn khẽ khẽ gật đầu: “Nàng dạy chúng nó rất tốt.”
Lâm Hàn thầm thở phào, không phải chủ nghĩa gia trưởng là được. Nếu không thì nàng sẽ cực kỳ lưu luyến cuộc sống bây giờ, cũng sẽ phải nghĩ cách bỏ chạy.
“Trong nhà không có trưởng bối, ta là trụ cột chính của chúng nó, nên chúng nó không thể không dựa dẫm vào ta một chút, dần dà thì vui vẻ nghe lời ta.” Lâm Hàn muốn thẳng thắn khoe, nhưng Sở Tu Viễn không chỉ có tướng mạo mà ngay cả tính khí của hắn cũng đều không giống với những gì nàng nghe ngóng được, dựa vào việc biết mình biết ta, nàng cũng không thể bộc lộ bản tính nhanh như thế được.
Sở Tu Viễn cười khổ bảo: “Đừng an ủi ta, ta biết mấy năm nay ta chưa từng dốc sức làm tròn trách nhiệm của phụ thân, may mà lần này có thể ở nhà mấy năm.”
Ý của lời này nghĩ là chưa từng thua trận.
Lâm Hàn vui mừng thay cho hắn: “Bệ hạ có thưởng khen gì chàng không?”
“Có thưởng ngàn vàng, ở khố phòng.”
Lâm Hàn định hỏi tại sao lại là ngàn vàng, nhưng vừa nghĩ tới thân phận hiện giờ của nàng thì không khỏi lấy làm vui mừng, ngàn vàng rất tốt: “Chúc mừng tướng quân.”
Sở Tu Viễn đờ người.
Lâm Hàn chớp mắt: “Ta, nói sai à?”
Buổi sáng Sở Tu Viễn và Sở Mộc đến Tuyên Thất, trong Tuyên Thất có rất nhiều người đang nghị sự với Hoàng đế Thương Diệu.
Thương Diệu thấy hai người bọn họ quay về thì mừng vui khôn tả rồi thưởng cho đại tướng quân Sở Tu Viễn ngàn vàng, phong Sở Mộc làm Tắc Bắc hầu, ngụ ý bình định Hung nô Tắc Bắc.
Hai thánh chỉ lần lượt vào tay của Sở Tu Viễn và Sơ Mộc, Sở Tu Viễn nhìn thấy sự chế nhạo trong mắt của đồng liêu, bao gồm cả nhạc phụ Lâm thừa tướng, chỉ thiếu điều chưa nói rõ rằng hắn còn chẳng bằng Sơ Mộc, cháu của hắn.
Đương nhiên Sở Tu Viễn có thiên phú nhưng không có Hoàng đế phát hiện bồi dưỡng thì hắn vẫn còn ở nông thôn loanh quanh với bùn đất.
Thế nên hắn vẫn luôn cảm kích Hoàng đế, đối với cái nhìn gai mắt cũng có thể làm thinh. Nhưng dẫu sao hắn cũng là con người có m.á.u có thịt, khó tránh khỏi cảm thấy chán ghét.
Nghe thấy lời chúc mừng đến từ vợ của hắn, nỗi niềm không vui nơi đáy lòng của hắn phai nhạt đi, hắn cũng không muốn qua loa nên bèn đáp thản nhiên: “Không gọi là mừng được.”
Thế này là có bất mãn với Hoàng đế à???
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-37.html.]
Sống an ổn chưa được mấy hôm, nàng không muốn lại trải qua chiến loạn, cho dù Sở Tu Viễn thắng đi chăng nữa.
Lâm Hàn vờ ngạc nhiên: “Đại tướng quân đã là Vạn Hộ hầu, là Vạn Hộ hầu duy nhất trong triều tự dựa vào chính mình mà có được, bổng lộc cao ngất ngưởng, còn muốn bệ hạ thưởng thế nào?”
Không đợi Sở Tu Viễn biện giải: “Ta dâng nông sản có sản lượng cao đã mang lại lợi ích cho vạn dân lên bệ hạ, nhưng đến cả một đồng tiền bệ hạ cũng chẳng thưởng. Ta còn tưởng sẽ thưởng cho chàng nhiều nhất là trăm vàng.
“Khụ!” Sở Tu Viễn bị sặc nước bọt.
Lâm Hàn thấy vẻ hậm hực trên mặt hắn dần tan biến, nhưng nàng chẳng hề buông lỏng, tiếp tục kiên trì bảo: “Người đời đều nói bệ hạ tiêu tiền như nước, theo ta thấy thì chả khác mấy với lời đồn tướng quân mặt xanh nanh vàng.”
“Không được nói như thế.” Sở Tu Viễn lo nàng càng nói càng đi quá, thấy gia đinh cầm liềm tới bèn bảo: “Hái anh đào thôi. Ta thấy ống khói đã tỏa khói rồi, hái xong cũng nên dùng bữa thôi.”
Mục đích của Lâm Hàn là an ủi Sở Tu Viễn, thấy hắn không còn hậm hực nữa thì chỉ mong hắn chuyển chủ đề, kẻo mình càng nói thì càng nhanh chóng bộc lộ bản tính.
Quả trên cây lác đác trông có vẻ không nhiều thế nhưng bốn cái làn trúc Lâm Hàn chuẩn bị cho Hoàng hậu và Thái tử đều đã đầy ắp, trên cây còn có rất nhiều.
Anh đào và sơn trà vỏ mỏng, dễ hút chim. Vì để ngăn chim muông nên trên cành cây không chỉ quấn rất nhiều dây vải mà còn có mấy hình nộm. Nếu không phải nhớ đến Hoàng hậu và Thái tử thì Lâm Hàn đã hái anh đào và sơn trà dụ chim xuống làm mứt quả từ lâu rồi. Dù rằng nàng sẽ không làm đâu.
Hiện giờ Sở Tu Viễn và Sở Mục quay về rồi, Lâm Hàn bèn bảo∷ “Hái hết xuống.”
“Ăn hết được không?” Sở Tu Viễn hỏi nhưng không đợi Lâm Hàn cất lời hắn đã nói: “Hình như vườn hoa phù dung của bệ hạ không có loại anh đào và sơn trà này, ta tặng gửi cho bệ hạ một ít?”
Trong mắt Hoàng đế Thương Diệu chỉ có Tô mỹ nhân, tặng cho hắn thì ắt hắn sẽ thưởng cho Tô mỹ nhân, Lâm Hàn không muốn cho người xa lạ. Nhưng vừa nghĩ đến phần thưởng hậu hĩnh mà Hoàng đế đã đồng ý vẫn chưa lấy được, Lâm Hàn bèn tự khuyên nhủ mình rộng lượng lên, thả con săn sắt bắt con cá rô.
“Hồng Lăng, đi tìm cái làn trúc.” Lâm Hàn nói.
Hồng Lăng đáp: “Cái mới đã không còn nữa. Cái đựng đào là cái mới nhất rồi.”
“Vậy về dùng nước xối qua một lượt rồi đặt ở trong sân phơi khô. Đi lấy mấy cái chậu tới trước đã.” Lâm Hàn nói xong, Hồng Linh bèn chạy vào nhà bếp tìm chậu.
Lâm Hàn và Sở Tu Viễn đặt anh đào và sơn trà cho Hoàng gia ở chái nhà phía Đông, Đại Bảo Bảo chạy từ trong nhà chính ra, hô hào: “Mẹ, anh đào.”
“Còn chưa ăn no à?” Lâm Hàn ngồi xổm xuống sờ cái bụng be bé của nó: “Còn ăn thịt nữa không?”
Trên mặt đứa bé lộ ra vẻ ngập ngừng.
Lâm Hàn chọn cho nó: “Ăn cơm xong rồi hẵng ăn có được không?”
Đứa bé vươn tay ra đòi bế.
“Ngày xưa chưa thấy đệ thích người ta ôm ấp thế này bao giờ.” Sở Sương thấy nó lại làm nũng thì không kìm lòng được trêu ghẹo.
Thằng bé lại làm ra vẻ quấy nhiễu nó.
Lần này Sở Dương không mở miệng hù dọa nó nữa, trừng nó một cái rồi đi rửa tay với Sở Ngọc.
Lần này thực hiện quy định chia bữa. Lúc đầu khi Lâm Hàn với mấy đứa trẻ ăn cơm thì ghép bốn bàn con hình vuông lại với nhau. Về sau thấy bất tiện nên sai người làm một chiếc bàn dài bốn thước, rộng hai thước.
Lâm Hàn và Sở Đại Bảo Bảo đến nhà chính thì trông thấy nha hoàn bê cái bàn dài ra, nên bèn giải thích với Sở Tu Viễn: “Lúc con trẻ ăn cơm thích chơi, vì để trông chừng nó nên ta bảo mấy đứa trẻ cùng ăn cơm với ta.” Rồi nàng chỉ vào cái bàn bảo: “Nếu chàng và Sở Mộc không quen thì ta sai người bê cái bàn to ra.”
Sở Tu Viễn thấy độ dài ấy có thể để ba người cùng ngồi một hàng nên bảo: “Ở nhà không lắm quy tắc như thế.” Rồi lập tức quay sang Sở Mộc.
Dưới cái nhìn chăm chăm của hắn, Sở Mộc định bảo hắn không muốn ăn cơm với người khác nhưng lại không thốt ra được: “Ta sao cũng được.” Sở Mộc cười đáp: “Lúc đánh trận hành quân bọn ta đều ngồi nền đất cả.”
Bất kể hai người họ thật lòng hay là giả vờ qua loa thì Lâm Hàn đều cho là thật, nàng đi đến chiếc bàn dài do dự một thoáng rồi ngồi ở đầu phía Đông.
Sở Tu Viễn ngồi ở chỗ chính hướng mặt về phía Nam, nhìn thấy Sở Mộc ở đầu phía Tây, Sở Dương và Sở Ngọc ngồi ở đối diện hắn, Sở Tu Viễn thoáng nhìn Lâm Hàn, trầm ngâm do dự một chốc rồi dời chỗ mình về phía Tây: “Phu nhân ngồi ở đây đi. Để con ở chỗ đó, để nó tự ăn.”
“Đại Bảo Bảo!” Sở Đại Bảo Bảo cao giọng nói.
Sở Tu Viễn lập tức cảm thấy đau đầu, bất lực bảo: “Đại Bảo Bảo, đừng để mẹ con bế mãi thế.”
“To xác thế rồi còn để mẹ cho ăn, có biết xấu hổ không đấy.” Sở Dương làm mặt quỷ với thằng bé.
Thằng bé vịn cái bàn dài đứng dậy: “Mẹ, con, tự ăn.”
Bình thường Lâm Hàn cũng không bồng bế nó, thi thoảng nó khó ăn khó uống, Lâm Hàn mới bế nó vào lòng, thấy nó ăn no rồi thì buông nó ra.
Nàng ngồi trước ở đầu phía Đông không phải nàng cho rằng đại tướng quân tôn quý hơn nàng, mà hoàn toàn là vì nàng không muốn ở quá gần Sở Tu Viễn.