Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-05-06 20:28:19
Lượt xem: 4,044
Mọi người không biết vì sao, một cơ hội tốt như thế, tại sao Tưởng Nguyễn lại nói như vậy, trong lòng Hạ Nghiên cười lạnh, thầm nghĩ Tưởng Nguyễn đang làm bộ làm tịch, chỉ là một thủ đoạn muốn chiếm được sự đồng tình của Thái hậu mà thôi.
Mặc dù như thế, những vị đang ngồi ở đây không thiếu các phu nhân quan gia, đàn bà con gái đối với phương diện này luôn có chút mềm lòng, nghĩ đến Tưởng Nguyễn còn nhỏ đã mất mẹ, hôm nay sắp đến sinh thần, ngay cả nguyện vọng cùng mẫu thân ngắm hoa đào tầm thường cũng không thể thỏa mãn, thật sự là có chút quá đáng thương.
Tưởng Tín Chi cũng không ngờ tới Tưởng Nguyễn sẽ nói như vậy, trong lòng khe khẽ thở dài, thân là huynh trưởng, cho dù tất cả mọi mặt hắn đều muốn đền bù cho Tưởng Nguyễn, để cho nàng sống những ngày tháng vô ưu vô lo, nhưng mẫu thân là sự tồn tại vĩnh viễn không thể thay thế. Muội muội của hắn ngày thường nhìn chững chạc như thế nào đi nữa, thật ra cũng chỉ là một tiểu cô nương bình thường muốn tìm kiếm tình yêu thương của mẫu thân mà thôi.
Bên phía Triệu gia, Triệu Quang, Triệu Nguyên Giáp, Triệu Nguyên Phong cùng với Triệu Nghị không hẹn mà cùng thở dài một tiếng, mắt Lý thị đã sớm đẫm lệ, thấp giọng nói. ‘‘Sao Mi nhi lại ra đi sớm như thế, khiến cho Nguyễn nhi nhớ nhung nó như vậy, không có mẫu thân bên cạnh sẽ buồn và khó khăn biết bao nhiêu chứ.’’
Triệu Ngọc Long và Triệu Phi Chu cũng thở dài theo, chỉ có ánh mắt của Triệu Nguyên Bình trở nên thâm thúy. Hắn sẽ không vì Tưởng Nguyễn thật sự nói như vậy mà cho rằng Tưởng Nguyễn chỉ là tức cảnh sinh tình. Trên thực tế, trong mắt Triệu Nguyên Bình, Tưởng Nguyễn là một người có mục đích rõ ràng. Làm bất cứ chuyện gì cũng đều có mục đích, hơn nữa mục đích của nàng có một loại tính toán trước cho tương lai vô cùng kỳ diệu, như vậy thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng đến nay mỗi một hành động của Tưởng Nguyễn nhìn như bình thường, nhưng đến cuối cùng đều có thể biến thành một mắt xích quan trọng không thể thiếu để đạt được mục đích của nàng.
Hơn nữa ở trong lòng Triệu Nguyên Bình, Tưởng Nguyễn tuyệt không phải là một người hành động theo cảm tính, những lời vừa rồi, tất nhiên sẽ có mưu tính gì đó. Nhưng, đó rốt cuộc là gì?
Người Hạ gia thấy vậy, đều không thèm để ý tới. Nhất là Hạ Kiều Kiều, trong lòng mắng chửi Tưởng Nguyễn xối xả, nói nàng chẳng qua chỉ là một con hồ ly quyến rũ người khác làm ra vẻ đáng thương động lòng người.
Người Hạ gia không thích, nhưng ở đây lại có không ít nam quyến là người thương hoa tiếc ngọc. Thấy mỹ nhân tinh thần chán nản bi thương, chỉ cảm thấy muốn đem người này che chở ở trong vòng tay. Nhất là Cô Dịch, tim đều bị một cái cau mày của Tưởng Nguyễn khiến cho thắt lại. Quan Lương Hàn thấy vậy, ngạc nhiên nói với Tiêu Thiều. “Tiểu tử Cô gia này làm sao vậy? Xem chừng, cũng đã nhìn trúng nha đầu Tưởng gia kia?”
Mạc Thông tấm tắc kêu lên đầy kinh ngạc. “Một gia đình có con gái trăm nhà cầu, Tưởng phó tướng đắc thế, Tưởng đại tiểu thư vốn không thu hút cũng nước lên thì thuyền lên theo rồi. Chuyện tốt, chuyện tốt.” Nói xong đã thuận miệng nói với Liễu Mẫn ngồi bên cạnh. “Liễu đại nhân, ngươi nói đúng hay không?’’
Liễu Mẫn tùy ý ứng phó vài câu, lòng có chút không yên. Kể từ khi Hoàng đế bổ nhiệm hắn làm trạng nguyên, thì vô cùng tín nhiệm hắn, gần như không tốn chút sức lực nào đã lên đến vị trí Tam phẩm. Nếu nói Tưởng Tín Chi là võ tướng trẻ tuổi được thăng chức nhanh nhất của Đại Cẩm triều, thì hắn chính là văn thần trẻ tuổi được thăng chức nhanh nhất. Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng càng tiến sâu vào triều đình, càng cảm thấy đối nhân xử thế càng thêm khó khăn. Rất nhiều người ở trong bóng tối âm thầm ngáng chân hắn, có người đỏ mắt ghen tị, cũng có người giả vờ xu nịnh, mỗi người đều mang theo một chiếc mặt nạ để ứng đối với mọi người, đây không phải là con đường làm quan mà Liễu Mẫn muốn có.
Vào mỗi lúc như thế, hắn sẽ lại nhớ đến con người xa lạ đã từng thư từ qua lại với hắn ở Quốc Tử Giám. Người kia cũng từng nói về đạo làm quan với hắn, lúc trước chỉ cảm thấy đối phương thật sự quá khéo đưa đẩy, không đủ công minh liêm khiết, hôm nay lại cảm thấy, đó là sự thông suốt và tinh tường trong việc đối đãi với vạn vật trên đời.
Nhưng người đó lại chưa từng xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Tiêu Thiều chăm chú quan sát mọi hành động cử chỉ và lời nói của Tưởng Nguyễn, hắn cũng đã nhìn thấy sự thất thần của Thái hậu, trong lòng có một chút nghi hoặc, nhưng trên mặt không thể hiện ra nửa phần, ngồi một mình khoan thai thưởng trà dường như không hề để ý đến, dẫn đến ánh mắt si mê của phần lớn nữ quyến.
Cuối cùng Thái hậu cũng phục hồi lại tinh thần, nói. ‘‘Đây là nguyện vọng gì, Ai gia muốn nghe lý do của ngươi.”
“Vạn vật trên đời, chẳng việc gì hơn được có thể ở bên cạnh người thân.” Tưởng Nguyễn mỉm cười nói. “Nhưng thần nữ cùng mẫu thân hai người sớm đã cách xa nhau như trời với đất, đời này kiếp này cũng không thể có được cơ hội cùng nhau xem hoa đào mới nở ở Ninh Thủy Cốc nữa rồi. Tưởng Nguyễn chỉ hận lúc mẫu thân vẫn còn sống, không cùng người đi ngắm thêm vài lần, lưu lại tiếc nuối kiếp này, không còn cơ hội để bù đắp nữa.”
Mỗi một câu nói của nàng, thân thể của Ý Đức Thái hậu lại ngồi thẳng thêm một chút, biểu cảm trên mặt tuy không để lộ ra chút nào. Nhưng Tưởng Nguyễn biết, Ý Đức Thái hậu đã nghe kỹ từng chữ từng chữ lời của nàng, thấm sâu vào trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-132.html.]
Không sai, người đời đều biết Ý Đức Thái hậu lãnh khốc vô tình, ngay cả con trai ruột và con gái ruột đều có thể lợi dụng, chỉ cần vì thiên hạ này, tất cả đều có thể bỏ qua. Lúc trước Nguyên Dung Công chúa vào độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, cũng sớm đã có người trong lòng, không muốn lấy chồng ở nơi tha hương đất khách quê người, lại bị Ý Đức Thái hậu nhốt lại giam lỏng trong cung điện, Nguyên Dung Công chúa đau khổ cầu xin nhưng Ý Đức Thái hậu không hề mềm lòng. Cuối cùng Nguyên Dung Công chúa phải đi lấy chồng xa xứ, khoảng ba năm sau vì thương nhớ quê nhà quá nhiều, nàng c.h.ế.t ở nơi xa lạ. Thậm chí Ý Đức Thái hậu còn không hề đưa t.h.i t.h.ể Công chúa trở về. Vì vậy Nguyên Dung Công chúa chỉ có thể mãi ngủ say ở nơi xa.
Năm đó, những người biết chuyện này ai cũng cho rằng Ý Đức Thái hậu quá ác độc, ngay cả nữ nhi ruột thịt của mình cũng vô tình như thế. Nhưng thật ra, ở kiếp trước, từ trong lời nói của Tuyên Ly mà Tưởng Nguyễn đã biết được, Ý Đức Thái hậu thật sự không phải là một người bạc bẽo như vậy. Thật ra bà rất thương yêu ba người con của mình, Đại hoàng tử mất là do ngoài ý muốn, Nguyên Dung Công chúa phải đi xa xứ là do bất đắc dĩ. Vào ngày Nguyên Dung Công chúa thành hôn. Ý Đức Thái hậu đã khóc suốt một đêm tại cung Từ Ninh. Ngày biết tin Nguyên Dung Công chúa chết, thậm chí Ý Đức Thái hậu đã có ý muốn đi theo. Nếu không phải lúc đó Hoàng đế mới lên ngôi chưa yên ổn, thật sự Ý Đức Thái hậu sẽ không sống một mình như vậy. Cả đời Ý Đức Thái hậu yêu thương nhất, áy náy nhất chính là Nguyên Dung Công chúa.
Tuyên Ly từng tìm người, điều tra kỹ chuyện năm đó, bởi vì Ý Đức Thái hậu rất khắt khe về ngôi vị hoàng đế, Tuyên Ly đã tìm một người có vóc dáng lẫn dung mạo giống Nguyên Dung Công chúa, sau đó đưa vào cung, cố ý như vô tình để Ý Đức Thái hậu nhìn thấy. Sau đó bà để cho nàng ta vào cung Từ Ninh hầu hạ. Ngày qua ngày, nàng ta được phong làm Quận chúa, không lâu sau thì Ý Đức Thái hậu đột nhiên qua đời.
Ở kiếp trước, Tuyên Ly nói với Tưởng Nguyễn, tổ mẫu của mình cứ mãi thương nhớ tiểu cô cô mà cứ ưu buồn suốt, nên mới cố ý tìm một người giống Nguyên Dung Công chúa nhất có thể để làm người vui vẻ. Lúc đó Tưởng Nguyễn còn cho rằng Tuyên Ly thật sự thương cảm và có tấm lòng hiếu thảo, nhưng bây giờ nghĩ lại, đột nhiên Ý Đức Thái hậu bạo bệnh mà qua đời thì vị Quận chúa kia không thoát khỏi liên quan.
Bất kể như thế nào, thời gian quay ngược, nàng may mắn khi người kia chưa xuất hiện, thậm chí Tuyên Ly cũng chưa nghĩ ra việc việc điều tra chuyện cũ của Ý Đức Thái hậu. Nếu không phải vì muốn lấy được sự tín nhiệm của Ý Đức Thái hậu, thì cũng không cần mất công đến vậy.
Ý Đức Thái hậu lặng lẽ nhìn Tưởng Nguyễn, ánh mắt hiền hòa đến mức mọi người không ngờ tới. Mọi người chỉ cho là tính tình lạnh nhạt của Thái hậu bị lung lay vì hoàn cảnh buồn đau của Đại tiểu thư Tưởng gia, nhưng không ai biết giờ bà đang kích động đến nhường nào.
Đơn giản là vì, bất kể cách ăn mặc, nụ cười hay lời nói của Tưởng Nguyễn lúc này đều giống Nguyên Dung Công chúa ngày xưa vô cùng!
Ngày Tiên hoàng qua đời, vị trí Thái hậu bà ngồi vẫn chưa vững, Đại hoàng tử là Thái tử lúc đó bị ám sát mà bỏ mạng. Khi lập Nhị hoàng tử lên làm Tân đế, thế lực khắp nơi rục rịch, rơi vào đường cùng, bà chỉ có thể dùng việc hòa thân của Nguyên Dung Công chúa để có thế lực trợ giúp.
Nguyên Dung Công chúa ở trong thâm cung, mọi người không có nhiều cơ hội được gặp nàng. Khi đó Nguyên Dung Công chúa cũng thích mặc quần áo màu hồng nhạt, rõ ràng đã là cô nương đến tuổi cập kê nhưng vẫn thích chải đầu búi tóc đơn giản là kiểu búi tóc Đan Loa, trên đó cắm một trâm cài hoa hồng, nhìn qua là biết con gái được gia đình nuông chiều.
Tính tình Nguyên Dung Công chúa cũng rất tốt, mặc dù nàng thật sự đơn thuần và hiểu chuyện. Biết chuyện phải đi hòa thân, mặc dù không cam lòng nhưng không đến mức như lời đồn thổi là thà c.h.ế.t không theo. Bà vẫn nhớ ngày Nguyên Dung Công chúa lên kiệu hoa, quỳ sụp dưới chân bà, sau đó mỉm cười nói. “Lần này nhi thần đi, núi cao sông dài, không biết sau này có thể trở về đất Đại Cẩm triều hay không. Có thể cùng mẫu hậu cùng nhau đi ngắm hoa đào ở Ninh Thủy Cốc hay không.”
Bà chỉ có thể nói hai từ. “Bảo trọng.”
Mỗi lần Ý Đức Thái hậu nhớ tới thời điểm Nguyên Dung Công chúa cúi đầu, trong lòng quặn đau đau vô cùng. Về sau đúng như lời Nguyên Dung Công chúa nói, núi cao sông dài, hai mẹ con nàng mãi mãi cách xa như trời với đất, vĩnh viễn không có khả năng cùng nhau ngắm hoa đào ở Ninh Thủy Cốc nữa.
Hôm nay Tưởng Nguyễn ăn mặc giống Nguyên Dung Công chúa, cúi lạy ở phía xa thật sự có cảm giác quen thuộc khi xưa. Lời nàng nói ra như đưa Ý Đức Thái hậu quay về thời gian gặp Nguyên Dung Công chúa. Đột nhiên bà nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Chuyện lúc trước, gần như những người ở đây đều không biết, lời Nguyên Dung Công chúa nói với bà cũng không có người thứ hai biết. Hiện giờ Tưởng Nguyễn cũng chỉ mười mấy tuổi, tất nhiên không thể cố tình được.
Bà càng nhìn càng thấy Tưởng Nguyễn giống con gái của bà.
Con bé có phải chuyển thế ở kiếp này hay không? Nếu là có, vậy Tưởng Nguyễn có phải hay không là Nguyên Dung Công chúa trở về?