Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 441
Cập nhật lúc: 2024-05-13 22:55:06
Lượt xem: 2,289
Ngân chúc xông hương, khói xanh lượn lờ, ở sân viện vắng vẻ, mùi hương thơm phức mang theo không khí dị vực. Hồng y nữ tử tà mị dựa nghiêng trên ghế, tay cầm một chiếc chuông đồng nhỏ. Tiếng chuông xa xa truyền tới, hiển nhiên, nơi này là một ngôi miếu, khói hương trong miếu thờ và xông hương trong phòng trộn lẫn vào nhau, không phân biệt rõ đâu là đâu.
Lúc này đây, một người đột nhiên xông tới, người áo xám vội vả đi vào, thậm chí quên cả gõ cửa. Nữ tử hồng y giật mình, ngay sau đó đứng lên, cả giận nói. “To gan!”
“Nguyên Xuyên biết tội.” Người áo xám vội vàng nhận phạt, ngay sau đó nghĩ đến điều gì, lập tức vội vàng nói. “Xin thứ cho Nguyên Xuyên xúc phạm, thật sự là tình thế cấp bách, dám hỏi thánh nữ, thánh chỉ lúc trước cướp được trên người Tưởng Nguyễn ở chỗ thánh nữ sao?”
Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, dĩ nhiên Kỳ Mạn phải lấy thánh chỉ ra đưa cho Tuyên Ly, ai ngờ tìm khắp nơi lại không tìm thấy thánh chỉ. Lòng dĩ nhiên nóng nảy, Nguyên Xuyên gần như lập tức nghĩ đến Đan Chân. Quanh năm Đan Chân không tiếp xúc với người ngoài, xưa nay nói một không hai, dù ở đây, cũng tuyệt đối sẽ không nghe lệnh người khác mà làm việc. Trước khi Kỳ Mạn hưng sư vấn tội, Nguyên Xuyên vội tới tìm Đan Chân hỏi rõ.
“Ừ.” Đan Chân không chút nghĩ ngợi thừa nhận.
Nguyên Xuyên thoáng thả lỏng, vội nói. “Vậy bây giờ thánh chỉ đang ở đâu, trước mắt. . .”
“Bị ta đốt rồi.” Không đợi Nguyên Xuyên nói hết lời, Đan Chân đã cắt ngang. Nguyên Xuyên ngẩn ra, gương mặt dưới mặt nạ cứng ngắt, gã ngày thường luôn cười nói giờ như hóa đá. “Thánh nữ, nói thật ư?”
“Nguyên Xuyên, từ bao giờ mà ngươi dài dòng như vậy?” Đan Chân cau mày nhìn hắn.
Nguyên Xuyên ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn không nói gì với Đan Chân. Sợ rằng dù có nói chuyện này với Đan Chân, thì Đan Chân cũng không ý thức được chuyện nghiêm trọng bao nhiêu. Hôm nay đột ngột có thêm một phần thánh chỉ, thánh chỉ trong tay Tưởng Nguyễn lúc đó có nội dung gì bây giờ không thể nào biết nữa. Tuyên Ly nhất định muốn có kết quả, nhưng nếu cuối cùng biết nó đã bị Đan Chân đốt rụi, tên đồng minh Tuyên Ly này vốn không thể tin, nay đại kế của hắn bị hỏng, ai biết hắn sẽ làm gì Đan Chân? Chỉ có thể tìm Kỳ Mạn trước, nói rõ việc này với Kỳ Mạn, ít nhất Kỳ Mạn và Đan Chân đều là hoàng thân Nam Cương, trước mặt Tuyên Ly đều là châu chấu trên cùng sợi dây, không có lý nào sẽ giúp người ngoài.
Nguyên Xuyên nghĩ vậy, chỉ do dự giây lát, trước ánh mắt chất vấn của Đan Chân, cười khổ. “Chỉ là một vài chuyện nhỏ, thuộc hạ giải quyết là được. Thánh nữ an tâm, gần đây nhất định phải chú ý an toàn của bản thân.”
Đan Chân hừ khẽ, Nguyên Xuyên xoay người rời đi. Chẳng qua Nguyên Xuyên còn chưa tìm Kỳ Mạn nói rõ, Tuyên Ly đã tìm Kỳ Mạn trước.
Kỳ Mạn nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt, vị hoàng tử trẻ tuổi Đại Cẩm này tạo dựng tiếng tốt nhiều năm, còn trẻ đã có mỹ danh trong lòng bách tính, luận tài học, luận tánh tình đều cực tốt, ít nhất nhìn bề ngoài không thể bắt bẻ. Đồng thời hình như cũng có địa vị cực cao trong mắt hoàng đế, nhưng cuối cùng chiếu thư truyền ngôi hoàng đế viết lại không phải tên hắn, việc này đủ để khiến người biết chuyện giật mình.
Chỉ là không phải Tuyên Ly, thế chẳng phải là thằng nhóc Tuyên Phái mới lớn non nớt đó sao? Lời này lừa người khác thì được, muốn gạt Kỳ Mạn thì không dễ. Chỉ có bà ta biết trong lòng đế vương đó có ý gì, thiên hạ giang sơn này mang họ Tuyên, nhưng ban đầu người vốn ngồi lên vị trí này nên là Thái tử Hồng Hi, nay người ngồi lên ngôi vị hoàng đế cũng nên là con trai của thái tử Hồng Hi.
Thế nhân đều nói con trai thái tử Hồng Hi đã c.h.ế.t trong cuộc chiến năm xưa, nhưng Kỳ Mạn biết, nó vẫn chưa chết. Bà ta hận Thái tử Hồng Hi, hận Hướng Tiểu Viên, càng hận đương kim hoàng đế hơn, hận nhất là con trai của thái tử Hồng Hi. Nghiệt chủng con tiện nhân kia và Hồng Hi Thái tử sinh ra, bà ta muốn cốt nhục của Hướng Tiểu Viên c.h.ế.t không được tử tế.
Thái tử Hồng Hi là nam nhân thông minh, ông nhất định sẽ bảo vệ tốt tính mạng của con mình. Kỳ Mạn mai danh ẩn tính ở Đại Cẩm, hoàn toàn thay đổi dung mạo, thậm chí không tiếc trở thành tiểu thiếp không được cưng chìu trong phủ thượng thư, ở chốn hậu trạch bảo toàn tính mạng mấy chục năm. Sau đó rốt cuộc bà ta tìm được Tiêu Thiều, động tay động chân trong chuyện của phu thê lão Cẩm Anh Vương, lợi dụng mâu thuẫn giữa hoàng đế và phủ Cẩm Anh vương.
Đáng tiếc thân phận Tiêu Thiều lại không bại lộ, hắn vẫn còn sống. Có điều Kỳ Mạn cảm thấy không tệ, khiến cuộc sống Tiêu Thiều toàn bộ đều bị đảo lộn, thế giới của hắn tất cả đều được tạo thành từ một lời nói dối giả tạo. Chân tướng ấy không phải ai cũng chấp nhận nổi, nhất là còn mất đi tất cả trong một buổi tối, thân mang tiếng xấu loạn thần tặc tử.
Nhưng không ngờ Tiêu Thiều thu phục Cẩm y vệ, Kỳ Mạn hận độc, sau đó từ từ nghĩ thông suốt. Thà bây giờ bứt dây động rừng, không bằng chờ Tiêu Thiều lấy được tất cả rồi khiến hắn mất hết tất cả, há chẳng phải sẽ càng đau khổ. Điều bà ta không ngờ là, Tiêu Thiều lại ở bên Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn là một cô gái có tâm kế, ban đầu ở phủ thượng thư, nàng lấy thân phận người ngoài cuộc nhìn cơ thiếp trong phủ đấu đá, Tưởng Nguyễn từng bước một đi tới được bây giờ. Nếu không có quan hệ với Tiêu Thiều, vốn Kỳ Mạn cảm thấy thưởng thức bản tính không chừa thủ đoạn của Tưởng Nguyễn.
Người hoàng đế vốn muốn lập là Tiêu Thiều, không biết cuối cùng vì sao biến thành Tuyên Phái, thân phận Tiêu Thiều Kỳ Mạn không định nói cho Tuyên Ly, bây giờ Tuyên Ly hưng sư vấn tội, bà ta chỉ cười cười nói. “Nếu điện hạ tới tìm ta hưng sư vấn tội, thế thì tìm lộn người rồi. Bọn ta chỉ tìm được một phần thánh chỉ, phần thánh chỉ trong cung kia, không phải bọn ta làm.”
“Phần thánh chỉ đó hiện giờ đang ở đâu?” Tuyên Ly lạnh lùng nói. Phần thánh chỉ của Tuyên Phái khiến hắn mất hết mặt mũi, trở thành trò cười cho toàn triều đường Đại Cẩm. Đám người quyết định theo hắn, nay âm thầm dùng ánh mắt quái lạ nhìn hắn. Càng có nhiều kẻ bắt đầy lựa chọn nương nhờ Tuyên Phái, cứ như Tuyên Phái đã danh chính ngôn thuận ngồi lên ngôi vị hoàng đế, tương lai tươi sáng rộng mở vậy. Bây giờ Tuyên Ly chỉ muốn biết rõ mọi chuyện là sao.
Thần sắc Kỳ Mạn khẽ động, sau đó câu môi cười nói. “Thật ra phần thánh chỉ kia không quan trọng, bây giờ điều điện hạ nên hỏi không phải là Hoằng An quận chúa sao? Thật ra trong lòng điện hạ cũng biết, chuyện này là chúng ta bị lừa, Hoằng An quận chúa cố ý làm như vậy. Còn thành công.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-441.html.]
Nếu trong tay Tuyên Phái còn có một phần thánh chỉ, vậy hành động giấu thánh chỉ đem ra khỏi cung của Tưởng Nguyễn chính là giương đông kích tây. Khiến người ta buông lõng cảnh giác với Tuyên Phái, sau đó ngay thời điểm Tuyên Ly đắc ý nhất cho hắn một kích trí mạng, mất hết mặt mũi. Đây chính là tâm tư của Tưởng Nguyễn, kể từ khi bắt đầu nàng đã lên kế hoạch, nàng biến bản thân thành miếng mồi câu, vì muốn thu hút hoàn toàn sự chú ý của Tuyên Ly.
Thần sắc Tuyên Ly biến ảo không ngừng, đột nhiên vén rèm lên bước nhanh đi. Đợi Tuyên Ly đi khỏi, sắc mặt Kỳ Mạn mới dần trầm xuống, bà ta đột nhiên choàng thêm áo khoác, xoay người đi ra ngoài.
Tưởng Nguyễn ngồi trước bàn trên giường, đang thản nhiên xem sách, từ n.g.ự.c trở xuống bị bàn che lại, không nhìn thấy bụng đã nhô lên. Mặc dù đồ rộng có thể che được phần nào, nhưng gương mặt đã nở nang hơn nhiều. Nàng mỗi ngày ngồi đây nhởn nhơ đọc sách, đều là giả vờ, trong lòng tất nhiên suy nghĩ chuyện khác.
Mới lật được hai trang, cửa đã bị người đẩy ra. Tưởng Nguyễn ngước mắt, nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của tỳ nữ câm, sau đó chính là Tuyên Ly với gương mặt âm trầm.
Tuyên Ly tới, Tưởng Nguyễn hơi ngạc nhiên, ngay sau đó sáng tỏ. Xem ra chuyện đã xảy ra, Tuyên Ly là tới hưng sư vấn tội. Mấy ngày nay bị giam cầm ở nơi xa lạ này, không biết tình huống bên ngoài, giờ phút này đột nhiên nhìn thấy Tuyên Ly, cộng thêm vẻ mặt đó của hắn, hơn phân nửa chuyện đã thành, môi Tưởng Nguyễn bất giác cong lên, trong mắt thoáng vẻ vui sướng.
Sự vui sướng rơi vào mắt Tuyên Ly cực kỳ nhức mắt, cứ như đang cười nhạo hắn vậy. Hắn từng bước đi về phía Tưởng Nguyễn, động tác rất áp lực, giống như dã thú hung mãnh đang đối mặt con mồi vậy. Hắn đi tới trước bàn Tưởng Nguyễn, hai tay chống trên bàn, từ trên nhìn xuống Tưởng Nguyễn, đột nhiên cười lạnh nói. “Vương phi sống không tệ, mấy ngày nay nhìn còn mượt mà hơn xưa.”
“Phật môn cảnh địa, là một nơi tốt để tu thân dưỡng tính, lòng rộng mở, tất nhiên cái gì cũng tốt.” Tưởng Nguyễn mỉm cười trả lời.
Tuyên Ly trong mắt thoáng qua một tia cảnh giác. “Ngươi biết đây là nơi nào?”
“Không khó đoán.” Tưởng Nguyễn cười. “Nhưng dù đoán ra cũng chạy không thoát, điểm này không phải điện hạ rõ hơn ta sao?”
Tuyên Ly âm tình bất định nhìn nàng, trong tất cả những cô gái hắn từng gặp qua, chỉ có cô gái này xảo quyệt khó dây dưa nhất, nơi này là đại bản doanh của Kỳ Mạn, bất kỳ ai cũng không thể tìm tới. Nhưng Tưởng Nguyễn có thể đoán ra nơi này là miếu đã rất khiến người khác hoài nghi, ai biết nàng có thừa cơ hội báo cho người của Tiêu Thiều hay không. Mặc dù Kỳ Mạn bảo đảm, nhưng Tưởng Nguyễn há dễ đối phó như vậy?
Tuy nhiên hôm nay hắn tới không phải vì chuyện này, Tuyên Ly nhìn Tưởng Nguyễn, cười lạnh hỏi. “Phần thánh chỉ kia, là ngươi cố ý dẫn dụ ta.”
Tưởng Nguyễn nhẹ khẽ nở nụ cười.
Nụ cười này nháy mắt chọt trúng tâm tư thẹn quá thành giận của Tuyên Ly, hắn chợt đưa tay ra, nắm lấy cổ Tưởng Nguyễn, tay hắn rộng lớn có lực, chiếc cổ trắng noãn mảnh khảnh của Tưởng Nguyễn nằm trong lòng bàn tay hắn. Từ từ siết chặt, chiếc cổ xinh đẹp dường như sắp gãy. Tuyên Ly nheo mắt, nhìn gương mặt xinh đẹp minh lệ trước mặt.
Rất kỳ quái, Tưởng Nguyễn là một nữ nhân kỳ quái. Đời hắn đã gặp vô số cô gái, nhưng mỗi lần gặp phải Tưởng Nguyễn, lòng sẽ sinh ra một cảm giác kỳ quái. Cảm giác đó Tuyên Ly cũng có thể cảm nhận được một chút, đó là muốn chiếm làm của riêng.
Hắn gặp qua vô số người đẹp, thánh nữ Đan Chân Nam Cương cũng là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng trong mắt Tuyên Ly, ấy bất quá là một cái xác ngu xuẩn mà thôi. Tuy nhiên Tưởng Nguyễn lại khác, nữ nhân này xảo quyệt, có tâm kế, độc lập, ngoan tuyệt, còn có một gương mặt xinh đẹp, nếu đứng cùng một chỗ với hắn, sẽ rất xứng đôi. Nữ nhân này có tư cách cùng hắn sóng vai, ánh mắt Tuyên Ly có chút si mê hoảng hốt, đôi tay siết chặt cổ Tưởng Nguyễn, gần như dí sát gần mặt nàng.
Tưởng Nguyễn bị hắn bóp đến mức không thở được, từ từ nhắm hai mắt lại, Tuyên Ly bất ngờ cả kinh, lập tức buông tay, giữ Tưởng Nguyễn lại còn hữu dụng, còn phải dùng để giao dịch với Tiêu Thiều, vạn vạn không thể c.h.ế.t bây giờ. Tay buông ra, Tưởng Nguyễn lập tức che cổ ho khan. Tuyên Ly giống như đột nhiên nghĩ đến thân phận Tưởng Nguyễn, không sai, nàng là Vương phi phủ Cẩm Anh vương, là nữ nhân của Tiêu Thiều. Nữ nhân này rất thông minh, nhưng nàng từ đầu tới cuối đều đối nghịch với mình, nàng là một mầm họa!
“Điện hạ hiểu lầm rồi.” Tưởng Nguyễn thở hổn hển hồi lâu, rốt cuộc có thể nói chuyện, nàng vẫn hơi khó chịu, cho nên hơi buồn nôn, cuối cùng mới nói. “Phần thánh chỉ kia là thật.”
“Cái gì?” Tuyên Ly cau mày nói.
Tưởng Nguyễn mỉm cười, mặc dù vì Tuyên Ly ra tay khiến sắc mặt nàng có hơi tái, nhưng mồm miệng rõ ràng nói. “Điện hạ, ta nói phần thánh chỉ kia, phần thánh chỉ trong tay ta kia, vốn là thật. Ban đầu khi ta đem thánh chỉ xuất cung, không phải muốn làm mồi dụ, chỉ đơn giản rằng ta lấy phần thánh chỉ kia đi mà thôi.” Tưởng Nguyễn nhìn biểu cảm Tuyên Ly ngơ ngẩn, tiếp tục nói. “Nhưng điện hạ biết vì sao ta phải đem phần thánh chỉ kia đi không? Bởi vì phần thánh chỉ kia là một chiếu thư truyền ngôi, nhưng cái tên bên trong không phải Thập Tam điện hạ, Tuyên Phái. Cho nên ta phải lấy nó đi.”
“Tại sao lại có hai phần thánh chỉ?” Tuyên Ly lạnh lùng nói. “Ngươi đang gạt ta.”
“Ta không cần lừa gạt ngươi, bởi vì trước đó bệ hạ không lựa chọn được, bệ hạ tinh minh như vậy, nên lập hai phần thánh chỉ, định giao hai phần thánh chỉ này vào tay thân tín trung thành, thế cục trong triều thiên biến vạn hóa, nếu có vạn nhất, chỉ cần tiêu hủy một phần trong đó, cầm ra một phần khác lập tức chiếu cáo thiên hạ. Bát điện hạ, bệ hạ là phụ hoàng của ngươi, nghĩ hẳn tình cảm giữa cha con các ngươi cũng rất thâm hậu, bản tính bệ hạ thế nào, ngươi không phải không biết.”