Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 89

Cập nhật lúc: 2024-05-03 17:53:17
Lượt xem: 4,056

Mười ngày thoáng cái đã trôi qua, trong thời gian này, Tưởng phủ rất bình yên, giống như vận xui đã hết, sóng gió dần yên ổn xuống.

Điểm không tốt duy nhất, vì trước đó Tưởng phủ gặp chuyện, đã chi ra một số bạc lớn, giờ lập tức gặp khó khăn. Tưởng phu nhân Hạ Nghiên là người quản gia, thấy vậy đã hạ lệnh tiết kiệm chi tiêu, hạ nhân muốn kiếm chác, tất nhiên sẽ giảm bớt bạc mỗi tháng của các tiểu thư trong phủ.

Tưởng Tố Tố và Tưởng Lệ tất nhiên không mấy quan tâm đến bạc hàng tháng, bình thường Tưởng Quyền cũng thường cho các nàng khá nhiều đồ tốt. Tưởng Đan và Tưởng Nguyễn lại không có thân thích tặng quà để xài hoài không hết, bình thường cũng phải khen thưởng nha hoàn bà tử trong viện mình, thế nên cũng gặp khó khăn.

Mưa cứ rơi mãi không ngừng, vốn Nguyễn cư là căn nhà sửa sang vội vã, nóc nhà đã lâu không tu sửa, bắt đầu bị dột mưa. Nước mưa từ nóc nhà nhỏ vào phòng, trong phòng ẩm ướt khó chịu. Lộ Châu tìm một cái thùng sắt đặt ở chỗ dột, tuy tạm thời không phải khắp nơi đều dột, nhưng chỗ thủng bị gió luồn qua, thế thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy lạnh không chịu nổi.

Bạch Chỉ đi tới, nói. “Mấy ngày trước nô tỳ có tìm Tống ma ma, nhờ bà ấy tìm người tới sửa nóc nhà ở viện chúng ta. Nhưng ma ma nói gần đây cả phủ bận chuẩn bị thọ yến cho lão phu nhân, không thể phân thân. Hôm nay là thọ yến, chắc hẳn chuẩn bị xong hết rồi, thế nhưng bà ta vẫn từ chối.” Cho dù Bạch Chỉ tính khí tốt, nói tới chuyện này cũng lộ vẻ giận dữ.

“Chắc chắn là bị viện bên kia phân phó.” Tưởng Nguyễn không để ý. “Không cần để ở trong lòng.”

“Thật sự muốn tiểu thư chịu lạnh sinh bệnh sao.” Liên Kiều giận dữ nói. “Thật sự quá đáng ghét.”

Lộ Châu suy nghĩ rồi nói. “Nếu không thì nô tỳ ra ngoài tìm một thợ mộc đến, cứ để mãi thế này thì không tốt.”

“Ở đâu có bạc đi mời thợ mộc?” Tưởng Nguyễn cười nhạt, Hạ Nghiên giảm bạc phát cho các tiểu thư hàng tháng xuống còn một nửa, không cần nghĩ cũng biết là vì ai. E là mong nàng không có bạc mua lễ thọ, thậm chí ngay cả một chút đồ tốt một tí cũng không mua được, khiến nàng không thể đưa lễ vật lên trong thọ yến của Tưởng lão phu nhân ngày hôm nay, sau đó mất hết mặt mũi.

Lộ Châu nổi giận. “Thật khiến người ta giận sôi gan.”

“Không cần phiền phức như vậy, dù sao qua hôm nay, tự khắc sẽ có người tới sửa.” Tưởng Nguyễn đi tới trước bàn trang điểm, ngồi xuống. “Trang điểm đi, có lẽ khách cũng đã đến đầy đủ rồi, nếu như nhị muội đã ở phía trước tiếp đón khách, ta thân là tỷ tỷ, sao có thể tránh mặt ở đây.”

Liên Kiều và Bạch Chỉ nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười. Liên Kiều nói. “Chúng nô tỳ nhất định sẽ trang điểm cho tiểu thư thật đẹp, lấn áp nhị tiểu thư!”

Trong phòng khách, Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố đi chào hỏi, nói chuyện với các vị phu nhân tiểu thư. Trong này đều là nữ, lại còn là những người có chút địa vị trong triều. Thứ nữ không thể đi ra chào khách, nên đương gia chủ mẫu hiện tại và đích nữ ra tiếp đãi.

Tưởng Tố Tố mặc bộ y phục màu trắng, áo thêu hoa hồng trắng với viền cổ áo bằng lụa, tà váy dài chạm đất thêu hoa văn chìm hình mặt trăng, áo ngoài màu trắng bạc thêu hoa kim sắc. Tóc vấn kiểu Tế Nhu mềm mại tinh xảo, cài trâm bạch ngọc, một bên mái tóc mây cài thêm bông hoa gốm nhẹ nhàng tinh tế, trên cánh tay trắng nõn đeo chiếc vòng Khảm Ngân, eo thắt đai như ý, bên trên đeo túi thơm, chân mang đôi hài thêu mây, khí chất thanh nhã xinh đẹp. Hôm nay nàng không đeo khăn che mặt, không biết dùng thuốc gì, mà vết sẹo đã tốt hơn nhiều, trên mặt đánh một lớp son phấn thật dày, vết sẹo hoàn toàn bị che mất. Nhìn vào có thể coi như là trắng nõn, có điều vì son phấn quá đậm, mặc dù xinh đẹp, nhưng không thanh thoát như ngày trước nữa.

Phu nhân Thái sử cười nói. “Đây là nhị tiểu thư sao, thật sự càng lớn cái xinh đẹp, thêm vài năm nữa, không biết sẽ có bao nhiêu người tới cầu hôn, đạp nát thềm cửa Tưởng phủ.”

Tưởng Tố Tố sửng sốt một chút, trên gương mặt tươi cười lập tức nổi lên hai rạn mây đỏ, cúi đầu đi tới bên cạnh Hạ Nghiên, giống như đang thẹn thùng.

Phu nhân Thị lang có khuôn mặt dài hơi khắc nghiệt, nheo mắt lại nói. “Có điều lúc trước nghe nói nhị tiểu thư bị rơi xuống nước? Bây giờ đã tốt lên chưa?”

Tất nhiên các phu nhân tiểu thư có mặt ở đây đều đã nghe qua chuyện trên thuyền Linh Lung vào đêm Hội Hoa Đăng đó, nhớ tới tình cảnh Tưởng Tố Tố lúc ấy, ánh mắt nhìn về phía mẹ con Hạ Nghiên lại thay đổi.

Hạ Nghiên mỉm cười. “Đã phiền phu nhân phí tâm, Tố nhi chỉ bị hoảng sợ, hôm nay đã không sao rồi.”

Phu nhân Thị lang không muốn buông tha nói. “Vậy nhị thiếu gia thì sao? Nghe nói thi cử không tốt, còn bị người ta cắt mất một ngón tay? Thật đáng tiếc, tuổi còn trẻ phải biết chịu thất bại, giống như hai đứa con nhà ta, thi cũng không được tốt lắm, cả ngày vẫn không làm được việc gì nghiêm chỉnh.” Hai vị thiếu gia phủ Cao thị lang thi chung với Tưởng Siêu, cũng thi cống nguyên.

Hạ Nghiên mặt đầy nụ cười, khăn tay lại bị bà ta vặn nhăn nhúm. Phu nhân Thị lang này nói chuyện thật cay nghiệt, Tưởng Tố Tố tuổi còn nhỏ, không che giấu cảm xúc được như Hạ Nghiên, chỉ hận không thể bước lên bịt miệng phu nhân Thị lang.

Những người còn lại cũng có chút lúng túng, bầu không khí đang lúc cứng nhắc thì Cô phu nhân phủ Tổng binh đại nhân cười nói. “Nói đến chuyện khoa cử làm gì, không phải mẫu thân của quan trạng nguyên cũng đến đây hay sao?” Nói xong quay đầu nhìn về phía Liễu phu nhân đang yên tĩnh ngồi đó.

Từ khi đến đây Liễu phu nhân đều rất cẩn trọng, nàng không quen biết những người ở đây, cũng may Liễu phu nhân là một nữ nhân có học, không làm ra chuyện gì thất lễ. Nghe Cô phu nhân nói vậy, bà có hơi xấu hổ. “Phu nhân đừng trêu ghẹo ta.”

“Sao có thể nói là trêu ghẹo chứ?” Hạ Nghiên cười hùa theo. “Phu nhân nuôi dạy được một người con trai tốt, phong thái của quan trạng nguyên hôm đó, toàn bộ kinh thành đều biết.” Bà ta nói rất chân thành, giống như thật lòng vui mừng dùm Liễu phu nhân. “Quan trạng nguyên có phong thái như vậy, không biết sau này con gái nhà ai có phúc được gả cho trạng nguyên đây.”

Nhắc tới Liễu Mẫn, sự cẩn trọng của Liễu phu nhân có giảm đi một chút, nghe vậy thì mỉm cười.

Cô phu nhân như nhớ tới chuyện gì. “Nhắc mới nhớ, trong Tưởng phủ, tuổi của đại tiểu thư lớn hơn so với nhị tiểu thư, đã đính hôn chưa?”

“Điều này thì không.” Hạ Nghiên sửng sốt một chút, tò mò nhìn Cô phu nhân. “Sao Cô phu nhân lại hỏi tới chuyện này?”

“Không có gì cả.” Cô phu nhân cười nói. “Chỉ là chưa từng gặp đại tiểu thư, có chút tò mò mà thôi.” Nhưng trong lòng lại nghĩ khác, kể từ lúc ở Hội Hoa Đăng trở về, Cô Dịch luôn nói về vị đại tiểu thư Tưởng gia, Cô Dịch là con trai nhỏ nhất trong nhà, các ca ca đều đã thành thân hoặc đính hôn. Hiện giờ tuổi Cô Dịch cũng không còn nhỏ, tính ra thì Tưởng gia cũng là nhà cao cửa rộng, nếu nhân phẩm và tính tình của Tưởng đại tiểu thư không tệ, thì có lẽ có thể cân nhắc. Bởi vì chuyện này, nên Cô phu nhân mới sảng khoái đến thọ yến của lão phu nhân Tưởng gia.

Tiểu thư nhà Khu mật sử tò mò hỏi. “Tưởng tiểu thư, sao không thấy tỷ tỷ của ngươi vậy?”

Tưởng Nguyễn cũng là đích nữ Tưởng phủ, cũng nên đi ra tiếp đãi các phu nhân tiểu thư ở đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-89.html.]

Trên mặt Tưởng Tố Tố thoáng qua vẻ khó xử. “Bình thường đại tỷ ta không phải không ra ngoài, có lẽ do ở đây không có người quen thôi.” Trong giọng nói mang theo mấy phần kính sợ.

Nét mặt này rơi vào mắt mọi người, tất nhiên lại có ý khác. Mọi người không khỏi nghĩ đến Tưởng Nguyễn từ nhỏ lớn lên ở thôn trang, không hiểu lễ nghi quy củ, hôm nay lại sợ ra ngoài gặp người khác, một thiếu nữ gò bó quê mùa hẹp hòi hiện ra trong mắt mọi người. Lại nhìn dáng vẻ bất an của Tưởng Tố Tố, các vị phu nhân tiểu thư thậm chí nghĩ rằng vị đại tiểu thư Tưởng phủ này thật hung ác, nếu không nhị tiểu thư sao phải khẩn trương như vậy?

Khi mọi người đang suy nghĩ, bên ngoài sảnh truyền tới một giọng nói thanh thúy. “Tiểu thư chậm một chút, cẩn thận ngã ạ!”

“Nếu còn chậm hơn nữa, sẽ là ta lạnh nhạt với khách.” Một giọng nữ êm tai trả lời. Ngay sau đó, trước mắt mọi người xuất hiện một bóng người mặc đồ đỏ, trong cả phòng oanh oanh yến yến, nàng mặc y phục đỏ tươi như vậy rất chói mắt.

Tưởng Nguyễn mặc chiếc áo gấm cổ tròn thêu hoa Hải Đường, váy chạm đất thêu hoa mai lá trúc, áo khoác đỏ thẫm thêu cành vàng lá trà. Mái tóc mềm mại được thắt bím, trên quấn một búi tóc tròn, được cố định bằng một cây trâm khắc hoa hải đường, trên cánh tay trắng nõn đeo một vòng tay tơ tằm ba màu, eo buộc đai lưng thêu hình khổng tước, phía trên treo một chiếc túi thơm, chân mang đôi hài đế mềm.

Nàng không chút phấn son, chỉ bôi một chút phấn ở gò má, làm nổi bật làn da trắng ngọc khiến người khác yêu thích, từng bước tới gần, vạt váy không lay, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đã rất quyến rũ xinh đẹp.

Các vị phu nhân cũng giật mình nhìn nàng, nghĩ thầm vị Tưởng đại tiểu thư này tuy lớn lên ở thôn trang nhưng không có điểm nào mất lễ nghĩa, nhìn khí chất này, rõ ràng giống như quý nhân từ trong cung bước ra!

Tưởng Tố Tố thấy vậy, hung hăng vặn khăn tay, nàng không tài nào hiểu nổi, rõ ràng Tưởng Nguyễn lớn lên ở thôn trang, khí chất lại không thua quý nhân. Trước giờ người khác nhắc tới Tưởng gia, mọi người chỉ biết Tưởng Tố Tố nàng, nhưng từ sau khi Tưởng Nguyễn trở lại, cứ thế, Tưởng Nguyễn cuối cùng sẽ hạ thấp nàng xuống, ngay cả khuôn mặt mà nàng luôn tự hào cũng không chiếm được chỗ tốt nào. Trong lòng thầm mắng một câu hồ ly tinh, Tưởng Nguyễn còn nhỏ, thế mà từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo phong tình chỉ có nữ tử trưởng thành mới có, khiến người khác nhìn đến ghen ghét.

Đợi Tưởng Nguyễn đi tới phía trước, Cố phu nhân mới cười nói. “Ngươi chính là Tưởng Nguyễn?”

“Nguyễn nương ra mắt phu nhân Tổng binh.” Tưởng Nguyễn cười chào hỏi.

“Sao ngươi lại biết ta là phu nhân Tổng binh?” Cô phu nhân kinh ngạc.

“Từng nghe Tổng binh đại nhân oai hùng cứng cõi, cùng phu nhân phu thê tình thâm, Nguyễn nương nhìn thấy túi thơm bên hông phu nhân vừa có hoa cỏ vừa có tấm chắn, nên đường đột phỏng đoán thôi. Xem ra là đoán già đoán non rồi.”

Cô phu nhân cười nói. “Thì ra là như vậy, Tưởng phu nhân, nữ nhi này của ngươi đúng là cao quý thanh khiết.” Bà thấy thái độ của Tưởng Nguyễn hào phóng, khí độ bất phàm, lại cực kỳ thông minh, trong lòng cũng có mấy phần thích. Điểm không tốt duy nhất chính là dung mạo quá đẹp, hiện giờ còn nhỏ đã xinh đẹp như vậy, đợi lớn thêm một chút nữa, chắc chắn là mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được một. Dung mạo quá kiều diễm cũng không phải chuyện tốt, sợ rằng sẽ dẫn đến nhiều chuyện.

Bà nghĩ như vậy, những phu nhân khác cũng đang nghị luận về Tưởng đại tiểu thư đột nhiên đi ra, Tưởng Nguyễn hành lễ với các nàng, nụ cười ôn hòa luôn nằm trên môi, cũng không biết nói gì, lại cùng các vị phu nhân trò chuyện rất vui vẻ, rất nhanh mọi người đều cười nói, ngay cả phu nhân thị lang khắc nghiệt nhất thấy nàng cũng không làm mặt lạnh nữa.

Tưởng Tố Tố suýt cắn nát răng, trong lòng hận đến muốn ăn xương uống m.á.u Tưởng Nguyễn. Qua lúc sau, Thải Tước và Đỗ Quyên đỡ Tưởng lão phu nhân tới. Mọi người đều đứng dậy hành lễ, Tưởng lão phu nhân cười đáp lại, cả người tràn đầy sinh lực, không còn chút xíu dấu vết của cơn bệnh mấy ngày trước. Thấy Tưởng Nguyễn, trong mắt Tưởng lão phu nhân xẹt qua ý nghĩ sâu xa, Thải Tước đỡ lão phu nhân ngồi xuống ghế ở giữa sảnh. Các phu nhân có mặt rối rít đưa thọ lễ lên.

Ma ma ra lệnh nô tỳ để qua một bên, Tưởng Quyền dẫn theo Tưởng Lệ Tưởng Đan đến, Tưởng Siêu cũng đi theo phía sau. Nhìn thấy Tưởng lão phu nhân, tiến lên một bước nói. “Tôn nhi chúc tổ mẫu sống lâu trăm tuổi, phú quý an khang.”

Vẻ mặt hắn hào hứng, mặc trường bào xanh da trời, cả người nhẹ nhàng khoan khoái lại sáng sủa, nào có chút dáng vẻ ảo não khi thi rớt mấy ngày trước, người không biết lập tức nghi ngờ lời đồn mấy ngày trước. Tưởng Siêu lấy từ băng ghế phía sau một rương gỗ nhỏ, trình lên. “Tôn nhi dâng thọ lễ lên cho tổ mẫu.”

Tất cả mọi người đều hiếu kì nhìn rương gỗ, Tưởng lão phu nhân cười sai Thải Tước mở ra, Thải Tước theo lời mở hộp, một tượng Bồ tát bằng bạch ngọc được đặt cẩn thận ở giữa hộp. Tượng Bồ tát này điêu khắc rất sống động, mặt mày sinh động, tựa như người thật vậy, điểm quý giá nhất là tượng này được tạc thành từ bạch ngọc, hoàn hảo vô khuyết, vừa nghĩ đã biết giá trị không nhỏ. Tất cả mọi người chậc lưỡi cảm thấy kỳ lạ, Tưởng Siêu nói. “Tôn nhi nhìn thấy tượng Bồ tát này, đã cảm thấy quen mắt, cẩn thận nhìn kỹ, đây không phải là tổ mẫu sao. Tôn nhi vội mua lại, chỉ nguyện Bồ tát che chở, phù hộ tổ mẫu an khang.”

Mấy câu nói cực kỳ hợp cảnh, Tưởng lão phu nhân cười mắng. “Cái gì giống như Bồ tát, đừng nói bậy!”

Tưởng Lệ ở một bên im lặng cười giễu cợt, Tưởng Siêu lấy lòng Tưởng lão phu nhân ở đây, cách này đúng là cao minh, chọn lời hay để nói, mà Tưởng lão phu nhân lại cứ thích hắn làm như vậy.

Có Tưởng Siêu mở đầu, Tưởng Tố Tố cũng đứng dậy, bĩu môi nói. “Ca tặng lễ vật tốt như vậy, Tố nương thật sự không có mặt mũi lấy lễ vật của mình ra rồi.”

“Muội muội đừng nói vậy.” Tưởng Siêu gãi đầu. “Lễ vật của ta luôn không bằng ngươi.”

“Đừng đôi co nữa.” Hạ Nghiên cười nói. “Tố nhi, lấy thọ lễ của con ra cho tổ mẫu xem đi.”

Tưởng Tố Tố sai nha hoàn trình lên một rương nhỏ, cái rương được làm rất tinh tế, Hồ Điệp mở móc khóa ra, cùng với Tinh Đình lấy vật bên trong ra.

Đó là một tấm tranh thêu hai mặt rất lớn, phía trên thêu đủ một trăm chữ thọ, không nói về tay nghề thêu thùa, chỉ phần tâm ý và quá trình thêu lên, đã khiến người ta khiếp sợ.

Tưởng Tố Tố cúi đầu, khiêm tốn nói. “Tố nương thêu thùa không tốt, thời gian gấp gáp, chỉ có thể thêu thành như vậy, xin tổ mẫu đừng chê.”

Đường thêu tinh tế, màu sắc hoa văn phối hợp tươi tắn lại đoan trang, chữ viết cũng cẩn thận tỉ mỉ, châm pháp không soi được chỗ sai. So khắp Đại Cẩm triều mà nói, cũng thuộc hàng thượng phẩm. Tưởng Tố Tố quả thật có tài năng, trình độ này có thể gọi là đứng đầu kinh thành được rồi. Phần hiếu tâm và khiêm tốn này, nhất thời làm rất nhiều phu nhân khen ngợi.

Tưởng lão phu nhân cũng cười. “Phần tâm ý này của Tố nhi, so với ca ca con thì dụng tâm hơn nhiều.”

Tưởng Siêu cười hì hì, không nói chuyện, Tưởng Tố Tố nhìn về phía Tưởng Nguyễn. “Đại tỷ, tỷ định tặng cho tổ mẫu thứ gì? Chẳng lẽ muốn giấu đi, mau để chúng ta mở mang tầm mắt một chút đi.”

Có Tưởng Siêu và Tưởng Tố Tố mở màng oanh liệt phía trước, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Tưởng Nguyễn, muốn nhìn thử xem Tưởng Nguyễn có thể lấy ra được thứ tốt gì. Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười. “Lễ vật của ta, tạm thời vẫn chưa thể lấy ra.”

Loading...