Sống lại thành toàn cho phu quân và trà xanh - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-10-11 23:17:07
Lượt xem: 131
Ta không khỏi buồn bã.
Giang Nghiên, đây là ngươi lựa chọn sao? Không biết đến bây giờ ngươi có từng hối hận hay không.
Ta phái người đi mời Giang Nghiên tới vương phủ, cố ý dặn dò, nhất định phải cung kính, không được xúc phạm.
Ta với Vương gia lo lắng làm kinh sợ cố nhân, liền mặc Yến cư thường phục, ở khách sảnh đón tiếp.
Xa cách mười lăm năm, ta cùng Giang Nghiên gặp lại lần nữa.
Hắn hoàn toàn không phải công t-ử tuấn mỹ như ngọc năm đó, năm tháng làm hắn phủ đầy dấu vết, hắn gầy nhom ngăm đen, hốc mắt trõm sâu, gương mặt khắc khổ đi nhiều, mi mắt lộ ra tục khí con buôn, dù là mặc bộ đồ mới, trên người cũng có mùi thịt heo tanh hôi.
Ta không khỏi nhìn về phu quân Tiêu Hoành đang ngồi kế bên, hắn tướng mạo anh tuấn, cao lớn khôi ngô, thời niên thiếu chinh chiến sa trường, làm cho bản thân luôn mang theo khí khái hào hùng, mà vì xuất thân hoàng tộc lại làm cho hắn toàn thân tản ra một cổ quý khí.
Người cùng người không thể so sánh được, Giang Nghiên ngay cả đầu ngón chân của Tiêu Hoành cũng kém hơn.
Tiêu hành thấy ta si mê nhìn hắn như vậy, mím môi cười trộm, cầm ta tay.
Tay hắn rất lớn, cũng thật ấm áp.
Ta mỉm cười, hướng trượng phu mỉm cười ngọt ngào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-thanh-toan-cho-phu-quan-va-tra-xanh/chuong-16.html.]
Ta bỗng nhiên ý thức được Giang Nghiên cũng đang ở đây, vội vàng hướng phía trước nhìn lại, nhưng lại phát hiện lúc này Giang Nghiên đang kinh ngạc đứng ở cửa nhìn ta, đôi mắt tràn đầy nước mắt.
Bỗng nhiên, tổng quản thái giám vương phủ vẫy cây phất trần, khom người cười nói:
"Tiên sinh, nhìn thấy Vương gia Vương phi cần phải hành lễ."
Lúc này Giang Nghiên mới kịp phản ứng, kinh hoảng liếc nhìn Vương gia, nhanh chóng cúi đầu xuống, vội vàng muốn quỳ xuống.
Tiêu Hoành động tác mau lẹ, dang hai tay đỡ Giang Nghiên dậy:
"Ngươi là huynh trưởng của Nghê Nhi, không cần đa lễ, nói tới Cô Vương cũng nên gọi ngươi một tiếng ca."
Giang Nghiên sợ hãi phát run căn bản không dám nhìn thẳng Tiêu Hoành, lại quỳ xuống:
"Thảo, thảo dân sợ hãi, thảo dân có tội, có tội."
Ta vội vàng đi qua, từ cạnh bên đỡ Giang Nghiên, ôn hòa nói:
"Không cần sợ, cũng là người một nhà không cần đa lễ . Ca, chúng ta có mười lăm năm không gặp đâu."
Giang Nghiên nước mắt rơi như mưa, nhất thời khóc đến nổi cái gì cũng không nói được, khổ sở nhìn ta: "Nghê Nhi, ngươi so với năm đó giống nhau như đúc, đều đẹp thế này, không có gì thay đổi nhưng ta đã thay đổi rất nhiều."