Sống Lại Trả Thù Bạn Cùng Phòng Sĩ Diện Hão - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-10-17 22:22:22
Lượt xem: 472
Cố Hương Hương bị lột sạch quần áo, nằm sõng soài trên sàn nhà đầy phân và nước tiểu. Giang Dã cầm thắt lưng, quất mạnh vào người cô ta từng nhát một. Mỗi lần như vậy, cơ thể Cố Hương Hương lại run lên bần bật.
Chỉ nhìn thôi cũng thấy đau đớn.
Tiếc là cổ họng Cố Hương Hương đã bị axit sunfuric đậm đặc làm bỏng, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Ngoài tiếng "pia pia pia" của thắt lưng, chúng tôi còn nghe thấy những lời lẽ cay độc của Giang Dã.
"Cuộc sống bây giờ, cô hài lòng chưa? Tôi đang tự tay kiếm tiền đấy!"
"Cô sao lại ngu như vậy? Tiền bố mẹ tôi kiếm ra thì sao không được dùng? Nhất định phải ép tôi rời khỏi gia tộc? Nhất định phải bắt tôi giống cô, coi tiền như rác?"
"Tôi thấy cô mới là một đống rác! Cô nên nằm ngủ cùng với đống phân nước tiểu này! Còn ăn cơm rang nữa chứ, cô còn mặt mũi mà ăn cơm rang sao?"
"Cô chính là tai họa! Lúc đó tôi muốn đi tiếp rượu kiếm tiền, cô lại đòi đi chết! Cô cả ngày chỉ biết lắc đầu gật đầu! Vì muốn cưới cô, tôi đã đồng ý đưa cho bố mẹ cô một triệu tiền sính lễ, một triệu vay nặng lãi! Mỗi tháng chúng tôi chỉ riêng tiền lãi cũng phải trả năm nghìn tệ, cô có biết không, lương của tôi chỉ có năm nghìn tệ thôi! Trả hết tiền lãi rồi, thì một đồng vốn cũng không trả nổi!"
"Tất cả là do cô coi tiền như rác! Tất cả là do cô không yêu tiền! Là cô hại tôi thành ra thế này! Bây giờ không thể quay về Giang thị nữa rồi, tôi thành ra thế này cũng chẳng có bà cô giàu có nào thèm để mắt tới! Tôi phải trả nợ cả đời! Ha ha ha, niềm vui duy nhất của tôi bây giờ là mỗi ngày được quất roi, đánh đập, sỉ nhục cô... Cuối cùng cô cũng từ tình yêu đích thực của tôi biến thành kẻ mà tôi căm hận nhất rồi! Ha ha ha..."
Cố Hương Hương nằm sấp trên sàn nhà, không thể rên rỉ hay kêu la, chỉ có thể âm thầm rơi nước mắt. Không biết cô ta có hối hận vì câu nói "Em chỉ yêu con người anh, chứ không yêu tiền của anh" năm xưa hay không.
Dù sao thì, cuộc đời của Cố Hương Hương cũng nên kết thúc như vậy.
8
Tuy nhiên, có một chuyện chúng tôi vẫn không hiểu.
Đêm hôm đó, kẻ tạt axit sunfuric vào Cố Hương Hương... có thật là lũ côn đồ đó không?
Trình Trừng dốc hết sức lực vào công việc, những chuyện nhỏ nhặt trước đây, cô ấy hoàn toàn không để tâm.
Tống Tụng sau khi kết hôn thì mang thai, dần dần lui về hậu trường, tiền lãi hàng năm của công ty cũng đủ để gia đình cô ấy sống rất tốt.
Còn tôi, tôi thích nghiên cứu và thiết kế.
Khi Trình Trừng bôn ba khắp nơi bàn chuyện làm ăn, khi Tống Tụng bận rộn với chồng con, gia đình, tôi vẫn làm công việc ban đầu của mình.
Vẽ vời, viết lách, cảm nhận sự yên bình của thế giới này.
Nhiều năm sau, tôi vẫn lẻ bóng, đi nghỉ dưỡng trên một hòn đảo nhỏ ở phía Nam.
Tôi xem tin tức trên tivi và thấy lũ côn đồ đã từng hại Cố Hương Hương bị bắt.
Bọn chúng đã khai nhận rất nhiều tội ác mà chúng đã gây ra trong những năm qua.
Trong đó có cả việc tàn nhẫn hãm hại Cố Hương Hương.
Khi được hỏi tại sao lại làm hại Cố Hương Hương...
Tên côn đồ nói: "Có người đưa tiền cho chúng tôi, bảo chúng tôi làm cho người ta tàn phế, chúng tôi liền làm, cụ thể là ai thì tôi không biết, chỉ biết là đàn ông."
Đàn ông?
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là Giang Nguyên.
Dù sao thì, những cuộc tranh giành trong gia tộc hào môn luôn đầy m.á.u và nước mắt.
Nhưng tình hình cụ thể ra sao thì tôi cũng không biết.
Sau đó, tại bữa tiệc mừng công ty.
Ba chúng tôi tụ tập lại trò chuyện.
Các lãnh đạo cấp cao của công ty đều có mặt, Giang Nguyên cũng ở đó, được mọi người vây quanh.
Đột nhiên, một người đàn ông mặc áo phông rộng thùng thình đẩy một người phụ nữ tàn tật, khuôn mặt biến dạng, xông vào.
Chúng tôi lập tức nhận ra đó là Giang Dã và Cố Hương Hương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-tra-thu-ban-cung-phong-si-dien-hao/phan-7.html.]
Sao họ lại đến đây?
Chúng tôi vẫn còn đang nghi ngờ thì thấy Giang Dã ném Cố Hương Hương xuống đất, rồi đá liên tiếp vào người cô ta.
Mỗi cú đá đều khiến Cố Hương Hương co giật.
Chúng tôi vội vàng lùi vào đám đông, sợ bị vạ lây.
Tiếp theo, Giang Dã rút s.ú.n.g ra, hét lớn tên Giang Nguyên, bảo Giang Nguyên ra nói cho rõ ràng.
"Cố Hương Hương có phải là người phụ nữ mà mày cài bên cạnh tao không? Có phải mày đã dạy cô ta giả vờ coi tiền như rác để thu hút sự chú ý của tao không!? Giang Nguyên, mày ra đây, nói cho rõ ràng!"
"Khiến tao yêu đương mù quáng, khuyên tao chủ động từ bỏ quyền thừa kế tập đoàn Giang thị! Giang Nguyên, sao mày lại nhẫn tâm như vậy!? Tao là anh trai ruột của mày, mày lại đối xử với tao như thế này!"
"Cố tình để tao vay nặng lãi, cố tình để bố mẹ Cố Hương Hương biết bọn tao sắp kết hôn, cố tình mua chuộc bà chủ, để tao phải ở nhà vệ sinh!"
"Mày ra đây cho tao! Tao phải g.i.ế.c mày! Tao phải g.i.ế.c mày! Cả đời này của tao đều bị mày hủy hoại rồi!"
Giọng nói của Giang Dã vang lên từng hồi.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Hiện trường hỗn loạn.
Nhưng rất nhanh, lực lượng an ninh đã xuất hiện và khống chế Giang Dã.
Giang Dã bị đưa đến đồn cảnh sát, bị kết tội tàng trữ vũ khí trái phép và cố ý gây thương tích, bị kết án tù chung thân.
Còn Cố Hương Hương thì bị đưa đến viện dưỡng lão, không lâu sau thì qua đời.
Qua sự việc lần đó, tôi cũng hiểu ra rằng Giang Nguyên, người thoạt nhìn lịch lãm và có nguyên tắc, thực chất lại là kẻ thâm sâu khó lường.
Khi tôi nộp đơn xin từ chức cho Giang Nguyên, anh ta chỉ cười nhếch mép.
"Kiếm đủ tiền rồi, còn trẻ như vậy mà đã muốn sống cuộc sống an nhàn hả?"
Tôi bình thản nói: "Đúng vậy, tiền kiếm đủ rồi, những ngày còn lại, tôi muốn lên kế hoạch cho thật tốt."
Giang Nguyên nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm: "Tôi biết cô đang lo lắng điều gì, làm việc với người như tôi, ai cũng phải đề phòng, nhưng trên thương trường, có quá nhiều mưu mô quỷ kế, tôi chỉ đang lo cho sự an toàn của mình thôi."
Tôi gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
Nhưng tôi cũng giải thích rằng, tôi xin nghỉ việc chỉ đơn giản là muốn tự do hơn, chứ không hề có ý gì chống lại Giang Nguyên.
Trước khi tôi rời đi, Giang Nguyên hỏi tôi một câu đầy ẩn ý: "Cô tin vào trọng sinh không?"
Tôi khựng lại.
Anh ta tiếp tục: "Kể từ khi cô gọi cho tôi cuộc điện thoại đó, tôi luôn coi cô là người đặc biệt. Có lẽ tôi đã tự phụ rồi, có lẽ cô chưa bao giờ thực sự quan tâm đến tôi, nên cô cũng không hiểu tại sao tôi lại trở nên như thế này."
Lúc đó tôi không hiểu hết ý nghĩa sâu xa trong câu nói này.
Cho đến sau này, trong một giấc mơ nửa đêm.
Tôi nhớ ra, ở kiếp trước, sau khi Giang Dã lấy được đồ án tốt nghiệp mà Cố Hương Hương ăn cắp được, đã thừa kế Giang gia, không lâu sau Giang Nguyên bị đuổi ra khỏi nhà, đánh nhau với người ta trên đường rồi c.h.ế.t thảm.
Khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên hiểu ra những việc làm của Giang Nguyên.
Hóa ra, anh ta cũng giống như chúng tôi, cũng là người trọng sinh.
Chỉ là so với chúng tôi, anh ta tàn nhẫn hơn và không còn đường lui...
Tôi cứ nghĩ rằng Giang Dã sa đọa như vậy là do ba chúng tôi phối hợp diễn một vở kịch, không ngờ, núi này cao còn có núi khác cao hơn.
Cũng may, ông trời đã cho chúng tôi cơ hội làm lại.
Và tôi nhất định sẽ nắm bắt hiện tại, tận hưởng sự tự do mà mình xứng đáng có được.
(Hết)