Sống Lại Tránh Xa Bùi Cửu Đường - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-03-13 23:25:42
Lượt xem: 6,066
Đặt chén trà xuống, ta mỉm cười nhìn trưởng thôn:
"Ta nhớ rõ lúc đầu Kiều Kiều tỷ của chúng ta cũng thích Tiêu Hoành mà."
"Còn một khóc hai nháo ba thắt cổ, muốn ta đem hôn ước tặng cho nàng."
"Lúc ấy từ chối nàng xong, ta liền áy náy một trận."
"Dù sao tính cách của Kiều Kiều tỷ chính là muốn thì cướp, không cướp được liền hủy diệt."
"Nhưng lần đó sau khi bị ta từ chối xong, vậy mà phá lệ không nháo ra chuyện gì."
"Nghĩ đến, là trưởng thôn ông có diệu chiêu, dỗ tốt chăng?"
Trưởng thôn cứng ngắc kéo khóe miệng, đáp một tiếng.
Trên trán toát ra chút mồ hôi.
Ta trong lòng buồn cười, trên mặt lại càng đơn thuần lương thiện:
"Tiêu Hoành cũng nói, hôm khác muốn tự mình đến nhà, cảm ơn trưởng thôn và Kiều Kiều tỷ thành toàn."
"Không không không, không cần đâu."
Sắc mặt trưởng thôn nhất thời trắng bệch, nhanh chóng móc ra một văn tiền đưa cho ta.
"Bùi Cửu Đường ta muốn rồi."
"Sẽ không phiền toái Tiêu thiếu gia nữa."
Ha, ông ta trái lại biết không đắc tội nổi Tiêu gia.
"Đúng rồi, trưởng thôn ông năm đó cứu ta một mạng, ta trả cho con gái ông một phần nhân duyên."
"Cũng coi như là huề nhau đi."
"Không bằng dứt khoát lập một cái văn tự, ân tình thanh toán xong, chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa?"
Miễn cho sau này lại đổi ý quấn lấy ta.
Khóe môi trưởng thôn run rẩy.
Sau khi sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng không nhịn được, mắng một câu:
"Sói mắt trắng."
____________
Lúc ta về tới nhà, Bùi Cửu Đường đang ở trong sân phơi bạch cập và tam thất.
Tiêu Hoành đang nằm trên ghế dựa ở một bên, đang phơi nắng.
Hình ảnh rất hài hòa.
Nhưng kỳ thực đối thoại lại rất không thân thiện.
"Ta không phải huynh trưởng của nàng ấy." Bùi Cửu Đường rải tam thất lên cái mẹt xong, dẫn đầu mở miệng.
Tiêu Hoành mở mắt ra, giọng nói lười biếng: "Có thể nhìn ra được, có chuyện cứ trực tiếp nói."
Bùi Cửu Đường lời ít ý nhiều: "Ra điều kiện đi, cái gì cũng được, ta chỉ muốn nàng."
Tiêu Hoành bật cười: "Thật khéo, ta cũng chỉ muốn nàng ấy."
Bùi Cửu Đường cau mày, lời nói bỉ ổi:
"Cho dù, ta là nam đầu tiên của nàng?"
Sắc mặt của ta nhất thời tái mét.
Nắm tay bên người cuộn chặt, toàn thân run rẩy.
Vô liêm sỉ!
Chuyện kiếp trước sao có thể bàn luận với người kiếp này?
"Ồ." Tiêu Hoành nhíu nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-tranh-xa-bui-cuu-duong/chuong-8.html.]
Cảm giác nhục nhã lúc này triệt để thổi quét trái tim ta.
"Nam nhân không có tiền đồ, mới đem trinh tiết của nữ nhân ra làm vốn khoe khoang.”
"Nam nhân đầu tiên rất giỏi sao? Nàng là nữ nhân đầu tiên của ngươi sao?"
Bùi Cửu Đường xuất thân công tử thế gia.
Nha hoàn thông phòng là phải có.
Ta sao có thể là người đầu tiên.
Bùi Cửu Đường vẻ mặt âm trầm, vẻ đắc ý vừa rồi đã không thấy.
"Ồ không phải à? Vậy sao ngươi còn có mặt mũi mà khoe khoang?"
Tiêu Hoành xem thường bĩu môi.
"Lần đầu tiên cũng không giữ lại cho nữ nhân mình yêu, không cảm thấy thẹn sao?"
Ta nghe đến ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ rồi.
Có lẽ là quá lâu rồi chưa gặp, cũng có lẽ bây giờ Tiêu Hoành bề ngoài thoạt nhìn quá mức trầm ổn cao lãnh.
Thế cho nên ta thật sự quên rồi, tên này hồi nhỏ có bao nhiêu bất cần đời, khủng bố có tiếng.
Một phen lời này vừa nói ra, trực tiếp làm cho Bùi Cửu Đường sắc mặt xanh mét, cảm giác một giây sau có thể đánh nhau ngay vậy.
Tiêu Hoành hai tay đều bị thương rồi.
Đánh nhau sẽ bị thiệt.
Ta vội vàng tạo ra chút tiếng động, đi về phía trước hai bước.
Hai người trong viện đồng thời biến sắc.
Bùi Cửu Đường dẫn đầu cười cười với ta:
"Oản Oản, dược liệu sắp phơi xong rồi, có cần bổ sung thêm không?“
"Không sao, không cần bổ sung thêm đâu."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tiền ta đã kiếm đủ rồi.
Ban đầu ta tính toán góp đủ một trăm lạng đưa cho trưởng thôn, trả lại phần ân tình hắn nhặt ta sau đó sẽ đi.
Nhưng bây giờ, không cần nữa rồi.
Ân tình đã trả, cả hai không còn nợ nhau.
Hai mươi lạng trong tay ta đã đủ để ta đi bước đầu tiên trên con đường du lịch xa.
Dù sao ta cũng có y thuật trên người.
Về sau không có tiền ta cũng có thể vừa đi vừa kiếm.
"Ai, chỉ trách ta bị thương hai cánh tay, không thể giúp đỡ."
Tiêu Hoành nằm trên ghế dựa đột nhiên đứng thẳng dậy, sâu kín thở dài.
"Quả thật phiền toái huynh trưởng rồi."
"Huynh trưởng giỏi giang như vậy, về sau ta và Oản Oản có phúc rồi."
Bùi Cửu Đường nheo mắt lại, ánh mắt sắc như đao bắn về phía Tiêu Hoành.
Tiêu Hoành cũng không thèm tránh né, khí thế không kém nửa phần nhìn lại hắn.
"Tiêu Hoành."
Ta vội vàng tiến lên, chắn giữa hai người.
"Huynh bị thương cũng không còn gì đáng ngại nữa rồi."
"Hôm nay trở về quân doanh đi."
"Chân của huynh trưởng ta bị thương chưa khỏi, ta tiễn huynh về."