Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Trở Về, Tôi Mặc Kệ Em Trai Nghịch Cúc Hoa - 1

Cập nhật lúc: 2024-10-17 22:50:38
Lượt xem: 649

 Em trai rất bất cẩn.

Cậu ta luôn vô tình nhét dị vật vào m.ô.n.g mình.

Tôi nói đây là bệnh, phải chữa.

Tôi đã tốn rất nhiều tâm huyết mới giúp em trai bỏ được tật xấu này.

Sau đó, em trai cuối cùng cũng trưởng thành, trở thành một cậu thiếu niên năng động, thi đại học đậu vào trường trọng điểm.

Nhưng cậu ta lại oán hận tôi đã phá hủy cuộc sống hạnh phúc của mình, đẩy tôi xuống biển c.h.ế.t đuối.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở lại ngày em trai nhét sữa rửa mặt vào mông.

1

"A! Mông em bị kẹt một chai sữa rửa mặt, khó chịu quá, mau gọi xe cấp cứu!"

Nghe tiếng khóc của em trai, tôi nhận ra mình đã trọng sinh.

Kiếp trước, em trai cũng nói như vậy.

Cậu ta vừa dứt lời, tôi lập tức gọi 120, sau đó cùng mẹ đưa cậu ta đến bệnh viện.

Bác sĩ dùng dụng cụ chuyên dụng, mất gần một tiếng đồng hồ mới lấy được chai sữa rửa mặt ra khỏi m.ô.n.g em trai.

Bác sĩ nói, nếu chai sữa rửa mặt lớn hơn một chút thì phải phẫu thuật.

Khi được hỏi về sự việc, em trai một mực khẳng định mình bị ngã nên mới vô tình ngồi vào.

Nhưng bác sĩ lại hiểu rõ.

Bác sĩ khuyên chúng tôi rằng, em trai hiện tại còn nhỏ, tò mò về những việc này là chuyện bình thường, nhưng cha mẹ phải kịp thời can thiệp, nếu không nhiều lần có thể gây ra nứt hậu môn hoặc sa trực tràng.

Mẹ tôi lại cho rằng bác sĩ có suy nghĩ bẩn thỉu.

Bà ấy cho rằng em trai chỉ vô tình ngồi vào chai sữa rửa mặt thôi, bác sĩ đang bôi nhọ thanh danh của em trai, còn cãi nhau với bác sĩ một trận.

Chỉ có tôi nghe lời bác sĩ.

Sau khi em trai xuất viện, tôi tự bỏ tiền túi tìm bác sĩ tâm lý tư vấn cho em trai và gửi cậu ta đến trường nội trú quản lý nghiêm ngặt, để cậu ta không còn cơ hội ra tay với "cúc họa mi" của mình nữa.

Em trai lúc này mới dần dần bỏ được tật xấu này.

Sau đó, em trai lớn lên khỏe mạnh, thi đậu vào trường đại học trọng điểm, có một tương lai vô cùng tươi sáng.

Nhưng cậu ta lại hận tôi.

"Tất cả là tại chị, khiến em phải kìm nén bao nhiêu năm, cả tuổi thanh xuân hạnh phúc của em đều bị chị hủy hoại!"

Vào mùa hè năm đó, khi cậu ta thi đậu đại học.

Cậu ta lấy cớ đưa tôi ra biển bơi, đẩy tôi vào dòng chảy xa bờ, khiến tôi bị c.h.ế.t đuối.

Sau khi sự việc xảy ra, mẹ tôi đã rơi vài giọt nước mắt trước mộ tôi.

Tôi cứ tưởng bà ấy đau lòng cho số phận của tôi, nhưng tôi đã nhầm.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Bà ấy đang cầu xin cho em trai tôi.

"Con gái, con đừng trách em con, dù sao thì con cũng có lỗi trước. Nếu lúc đó con không bắt nạt em con như vậy, nó cũng sẽ không đối xử với con như thế."

"Em con thi đậu đại học không dễ dàng, con hãy phù hộ cho em con tốt nghiệp thuận lợi."

Việc tôi dạy dỗ em trai, trong miệng bà ấy lại trở thành bắt nạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-tro-ve-toi-mac-ke-em-trai-nghich-cuc-hoa/1.html.]

Thật nực cười!

May mắn thay, tôi đã trọng sinh.

Kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không giúp cậu ta nữa.

Cứ để "cúc họa mi" của em trai tự cầu nhiều phúc.

2

Trước cửa phòng điều trị, mẹ tôi lo lắng đi tới đi lui.

Nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của em trai từ bên trong truyền ra, bà ấy càng thêm sốt ruột.

Bà ấy không nhịn được mà mắng tôi.

"Gia Nam, con nói xem, cũng không biết cất sữa rửa mặt của con cho cẩn thận, tắm xong cũng không biết lau nhà cho sạch sẽ. Giờ thì hay rồi, Thiên Hữu không chỉ bị ngã mà còn ngồi vào chai sữa rửa mặt của con, con hài lòng chưa?"

"Nếu em con có mệnh hệ gì, mẹ sẽ không tha cho con!"

Thực sự là do tôi sao?

Nhưng tôi nhớ rõ ràng, lúc tắm xong tôi đã đặt chai sữa rửa mặt ngay ngắn trên bồn rửa mặt, hơn nữa còn lau sạch nước trên sàn nhà vệ sinh.

Hơn nữa, chai sữa rửa mặt của tôi cao hơn chục cm.

Cậu ta phải bất cẩn đến mức nào mới có thể ngồi vào thứ dài chục cm như vậy?

Trừ khi, cậu ta cố ý.

Tuy nhiên, tôi không muốn nhắc nhở bà ấy, làm như không nghe thấy lời bà ấy nói.

Hơn nửa tiếng sau, chai sữa rửa mặt trong "cúc họa mi" của em trai đã được lấy ra thành công.

Nhân lúc em trai còn đang mặc quần, bác sĩ khéo léo nhắc nhở mẹ tôi nên can thiệp em trai, nếu không để em trai hình thành thói quen thì sẽ lợi bất cập hại.

Bác sĩ nói rất nhỏ, nhưng mẹ tôi lại mắng rất to.

"Con trai tôi đã nói là vô tình rồi, sao có thể hình thành thói quen được? Ông coi con trai tôi là loại người gì?"

"Ông còn dám bôi nhọ con trai tôi nữa, tôi sẽ khiếu nại ông đấy, tin không?"

Bà ấy vừa dứt lời, tất cả mọi người trên hành lang đều dừng bước nhìn bà ấy.

Mẹ tôi còn bắt tôi làm chứng cho em trai.

"Gia Nam, có phải không? Nếu con không để sữa rửa mặt trên sàn, trên sàn lại có nước, thì em con cũng sẽ không vô tình ngồi vào phải không?"

Tôi biết nói gì đây?

Tôi chỉ có thể cười trừ.

"Chắc là, có thể, có lẽ em ấy vô tình thôi..."

Lúc này, những bệnh nhân và người nhà đang đứng xem trước cửa phòng điều trị đã hiểu ra.

Họ bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt đầy vẻ chế giễu.

"Phụt, ngã mà cũng có thể ngồi vào chai sữa rửa mặt, vậy m.ô.n.g cậu ta phải lỏng đến mức nào?"

"Bác sĩ khoa hậu môn trực tràng thật vĩ đại, phải chắt lọc ra bệnh tình thực sự từ một đống lời nói dối."

"Thế giới rộng lớn, quả thật không có gì là không thể."

...

 

Loading...