Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 135
Cập nhật lúc: 2024-08-22 16:54:16
Lượt xem: 242
Giữa mái tóc đen của cô gái có một lọn tóc xoăn nhỏ, trông có vẻ rất ngoan ngoãn.
Đại khái cảm nhận được ánh mắt của Lâm Nhàn, Bạch Đồng chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lâm Nhàn.
Bạch Đồng có một đôi mắt nho, nhìn người khác trông rất ngây thơ.
Lâm Nhàn mỉm cười, ném chiếc cốc trong tay vào hộp, cuối cùng cũng mở miệng nói một lời khác, so với những ngày trước
“Có lẽ em còn kịp đi.'
Bạch Đồng chớp chớp mắt, Lâm Nhàn từ trong túi móc ra 1000 tệ, bỏ vào chiếc hộp trước mặt mình.
Cô gái sửng sốt, nhặt năm tờ đưa cho Lâm Nhàn, nói "Chị đưa dư."
Đây là cuộc trò chuyện đầu tiên giữa hai người, giọng nói của cô gái rất hay.
Lâm Nhàn mỉm cười, đứng dậy và nói "Ngày mốt chị sẽ đến địa điểm khác quay ngoại cảnh. Có lẽ đây là lân cuối cùng chúng ta gặp nhau."
Cô gái sửng sốt khi nghe Lâm Nhàn nói "Chị muốn nhìn em đi một con dường khác.'
Bạch Đồng "Con đường khác?" Thay đổi một con đường, khó khăn đến thế nào?
Lâm Nhàn trước mặt không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời đi.
Ngày hôm sau, Lâm Nhàn không còn đến chỗ đèn giao thông nữa, Bạch Đồng đợi dưới đèn giao thông cho đến 7 giờ 30 rồi rời đi với chiếc hộp trống, cô đột nhiên cảm thấy rất lạc lõng.
Tiền Đại Quân và những người khác nhìn theo bóng dáng mất mát của cô gái, cảm thấy có lẽ là vì Lâm Nhàn.
Những cảnh quay trong nhà của "Quỷ mê" kéo dài 3 tháng và cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi hoàn thành xong phần nội cảnh, đạo diễn Lý Văn Cường vui vẻ nói "Tôi muốn đãi mọi người "
Thế là tất cả cùng reo hò. Nhiếp ảnh gia ghi lại khung cảnh đó và sau này chờ phát sóng nó dưới dạng video hậu trường.
Thời điểm mọi người đều tụ tập lại với nhau, nở nụ cười rạng rỡ.
Đang lúc náo nhiệt, người quản lý ngoài cửa đột nhiên hét lên "Lâm Nhàn, có người mang cà phê tới."
Vừa dứt lời đã thấy người phục vụ dẫn một cô gái bước vào, trên tay bê hàng chục tách cà phê, tất cả đầu từ quán Một ly nhàn nhã.
Cô gái đi đến trước đám người, khuôn mặt vô cảm cuối cùng cũng lộ ra vẻ rụt rè, nhưng vẫn lớn tiếng nói "Đây là cà phê chị Lâm Nhàn gọi."
Dứt lời, mọi người lập tức mỉm cười với Lâm Nhàn, nói "Cô muốn mời chúng tôi uống cà phê phải không? Cô không nói sớm cho tôi biết, làm tôi còn nhờ trợ lý đi mua cho mình."
Giản Mộc Hạnh sửng sốt, tại sao cô lại không biết vê chuyện mời khách này? Cô nghi ngờ nhìn Lâm Nhàn, Lâm Nhàn chỉ mỉm cười và nói với các đồng nghiệp trong đoàn "Bí mật, mới có thể tạo cho mọi người nhiều ngạc nhiên hơn ˆ
Tất cả reo hò, sau đó nói lời cảm ơn, lần lượt bước tới nhận cà phê rồi quay lại tẩy trang. Buổi tối còn có đạo diễn mời, đương nhiên họ phải nhanh chân.
Khi Lâm Nhàn nhìn thấy mọi người rời đi, cô bước tới chỗ Bạch Đồng.
Lâm Nhàn mỉm cười nhìn ly cà phê trong tay cô gái trước mặt để lại cho mình, cô đưa tay nhận lấy, nhấp một ngụm rồi hỏi "Chính em mời?"
Bạch Đồng gật đầu, Lâm Nhàn hỏi tiếp "Sao em lại nghĩ tới việc đưa qua đây?"
Bạch Đồng nói "Hôm qua chị không tới."
Lâm Nhàn ậm ừ nói "Cà phê này chắc cũng không quá rẻ phải không? Lát nữa chị sẽ trả lại tiên cho em."
Bạch Đồng lắc đầu "Em có tiền." Nói xong, cô lấy giấy thông báo nhập học từ trong tay ra đưa cho Lâm Nhàn.
Trong giọng nói của cô có chút vui mừng cũng có chút lo lắng về tương lai bấp bênh "Số tiên chị cho đủ để em đi học. Mẹ em nói là bà giúp em đồng ý với nhà trường rồi. Lâm Nhàn, em sẽ đi học."
Lâm Nhàn mỉm cười cầm lấy tờ thông báo trong tay, thời gian nhập học là ngày 15 tháng 9. Không còn các bao lâu nữa, tờ thông báo này nhìn rất mới và có thể thấy nó đã được giữ gìn rất kỹ lưỡng.
Bạch Đồng ở đối diện nói xong những lời khi nãy rồi trâm mặc, Lâm Nhàn nhẹ nhàng nói "Chị nhớ được một tháng trước mẹ em bệnh nặng, phải nhập viện."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-135.html.]
Bạch Đồng '..."
Lâm Nhàn hỏi "Chắc là em tự mình gọi điện cho nhà trường nói đồng ý đúng không?”
Bạch Đồng đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ sau khi có người vạch trần lời nói dối của mình "Bởi vì... em đã tiết kiệm đủ tiền học phí."
"Nhưng chỉ phí y tế sẽ ngày càng nhiều hơn?" Lâm Nhàn hỏi.
Bạch Đồng mím môi "Tôi có thể vay tiền khi đi học."
Lâm Nhàn đột nhiên nói "Chị sẽ hỗ trợ em cho đến khi tốt nghiệp."
Những lời này rơi vào trái tim Bạch Đồng, nơi dễ bị tổn thương nhất.
Bạch Đồng sửng sốt, cô nghe thấy Lâm Nhàn nói từng chữ "Kể cả chi phí chữa bệnh của mẹ em, chị cũng sẽ giúp."
Với những lời này, áp lực cao và nặng như núi của cô gái trẻ đột nhiên được dỡ bỏ.
Hai hàng nước mắt nóng hổi từ khóe mắt Bạch Đồng rơi xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhàn, không hiểu trên đời này làm sao có người sau khi bị tổn thương vẫn dám tiếp tục bước tiếp trên con đường đó.
Cô đã đọc tin tức về Lâm Nhàn và biết rằng cô ấy đã chịu tổn thương lớn khi quyên góp tiền.
Tất cả những người được cô ấy giúp đỡ đều quay lại và bắt nạt cô.
Vì vậy Bạch Thông cảm thấy Lâm Nhàn không cần giúp đỡ người khác nữa, cô ấy cũng không cần tin tưởng những người này. Bởi vì những tổn thương cô phải chịu sẽ không biến mất, và những vết sẹo để lại sẽ ở bên cô mãi mãi. Đối với những chuyện tương đồng, cảm giác rụt rè là điêu bình thường.
Nhưng Lâm Nhàn vẫn là đưa tay giúp đỡ mình, chuyện này có bao nhiêu khó? Bạch Đồng nước mắt giống như hạt ngọc trai, từng giọt, từng giọt lặng lễ rơi.
Bạch Đồng "Cảm ơn chị."
Lâm Nhàn "Không có việc gì, chị chỉ là thông qua em nhìn thấy chính mình mà thôi."
Bạch Đồng biết mọi thứ vê Lâm Nhàn, bao gồm cả việc cô gia nhập làng giải trí với tư cách là một thần tượng, người mẹ bị bệnh nặng và những trải nghiệm của cô ấy tương tự như mình.
Lâm Nhàn nhìn thấy quá khứ chính mình thông qua Bạch Đồng, vậy tại sao Bạch Đồng không nhìn thấy tương lai bản thân thông qua Lâm Nhàn? Cô luôn tin rằng một ngày nào đó, dù cho có từ bỏ việc học, cô cũng đạt được một cuộc đời tốt đẹp như Lâm Nhàn.
Lâm Nhàn mỉm cười cầm lấy tờ thông báo trong tay, thời gian nhập học là ngày 15 tháng 9. Không còn các bao lâu nữa, tờ thông báo này nhìn rất mới và có thể thấy nó đã được giữ gìn rất kỹ lưỡng.
Bạch Đồng ở đối diện nói xong những lời khi nãy rồi trâm mặc, Lâm Nhàn nhẹ nhàng nói "Chị nhớ được một tháng trước mẹ em bệnh nặng, phải nhập viện."
Bạch Đồng '...
Lâm Nhàn hỏi "Chắc là em tự mình gọi điện cho nhà trường nói đồng ý đúng không?” Bạch Đồng đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ sau khi có người vạch trần lời nói dối của mình "Bởi vì... em đã tiết kiệm đủ tiền học phí."
"Nhưng chỉ phí y tế sẽ ngày càng nhiều hơn?" Lâm Nhàn hỏi.
Bạch Đồng mím môi "Tôi có thể vay tiền khi đi học."
Lâm Nhàn đột nhiên nói "Chị sẽ hỗ trợ em cho đến khi tốt nghiệp."
Những lời này rơi vào trái tim Bạch Đồng, nơi dễ bị tổn thương nhất.
Bạch Đồng sửng sốt, cô nghe thấy Lâm Nhàn nói từng chữ "Kể cả chi phí chữa bệnh của mẹ em, chị cũng sẽ giúp."
Với những lời này, áp lực cao và nặng như núi của cô gái trẻ đột nhiên được dỡ bỏ.
Hai hàng nước mắt nóng hổi từ khóe mắt Bạch Đồng rơi xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhàn, không hiểu trên đời này làm sao có người sau khi bị tổn thương vẫn dám tiếp tục bước tiếp trên con đường đó.
Cô đã đọc tin tức về Lâm Nhàn và biết rằng cô ấy đã chịu tổn thương lớn khi quyên góp tiền.
Tất cả những người được cô ấy giúp đỡ đều quay lại và bắt nạt cô.
Vì vậy Bạch Thông cảm thấy Lâm Nhàn không cần giúp đỡ người khác nữa, cô ấy cũng không cần tin tưởng những người này.
Bởi vì những tổn thương cô phải chịu sẽ không biến mất, và những vết sẹo để lại sẽ ở bên cô mãi mãi. Đối với những chuyện tương đồng, cảm giác rụt rè là điều bình thường.