Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 154
Cập nhật lúc: 2024-08-23 16:29:02
Lượt xem: 236
Bạch Ưu Minh "Cô nghĩ thế nào?"
Lâm Nhàn rất ngạc nhiên "Chuyện này đã xảy ra bao nhiêu ngày rồi? Hôm nay cô mới đến nói chuyện với tôi à?" Nói một cách logic, Bạch Ưu Minh nếu thực sự cô có điều gì không hài lòng thì nên nói ra ngay lúc đó. Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi, hơn nữa cô tìm tôi thì có ích lợi gì?
Bạch Ưu Minh "...' Mấy ngày nay thật sự tức c.h.ế.t cô.
"Vậy chúng ta nên nói chuyện gì đây?” Lâm Nhàn cũng không vội, tìm một chiếc ghế sofa, ngồi xuống hỏi đối phương.
Bạch Ưu Minh đơn giản ngồi đối diện cô, Trương Thiệu Thừa nhìn đồng hồ, còn có 20 phút nữa, đành đứng sang một bên chờ Bạch Ưu Minh.
Bạch Ưu Minh nhìn Lâm Nhàn, lạnh lùng hỏi "... Cô, đối với Phong Đằng, cô không có gì muốn nói sao?"
Lâm Nhàn “Không có."
Bạch Ưu Minh tức giận cười "Cô có biết tôi và quản lý Chu phải ăn bao nhiêu bữa cho bản hợp đồng này không?"
Lâm Nhàn ngơ ngác nhìn cô, sau đó chậm rãi lắc đầu.
Lâm Nhàn không chắc chắn hỏi "Tại sao cô nghĩ ... tôi phải biết?"
Nhìn thấy Lâm Nhàn vẫn như cũ vẻ mặt vô tội, Bạch Ưu Minh càng nóng nảy hơn "... Tôi nói chuyện nửa tháng, cô cảm thấy bản thân trở về hái thành quả có thích hợp không?”
Lâm Nhàn cười, cô nghĩ ngợi rồi nói "Trước khi tôi tới, Lý tổng có liên lạc với tôi, cô có biết không?” Bạch Ưu Minh lúc đó sửng sốt ".. Hả?"
Lâm Nhàn vẻ mặt vẫn bình tĩnh "Cô vẫn không hiểu, quyết định đại ngôn lần này là nằm trong tay Lý tổng. Anh ta nói là quản lý Chu từ đầu đến cuối chưa bao giờ đưa tên cô cho mình. Nói một cách đơn giản, cô luôn chỉ là người dự phòng."
Bạch Ưu Minh "...'
Bạch Ưu Minh cho rằng Lâm Nhàn đang ngụy biện nên nói một cách gay gắt "Không thể nào, làm sao anh ấy có thể nói chuyện trực tiếp với cô? Không liên hệ thông qua chị Viên sao? Cô đọc hợp đồng như thế nào? Nói phần lợi nhuận ra sao? Cô có thể tự quyết định những điều này được không?”
Nếu Lâm Nhàn quyết định công việc một mình, đó không phải là làm thêm vi phạm hợp đồng sao?
Nghe Bạch Ưu Minh nói xong, Lâm Nhàn tựa hồ nghe được một câu nói đùa.
Lâm Nhàn cười khúc khích, rồi nhìn xuống ngón tay của mình. Trên thực tế, tay của Lâm Nhàn cũng không phải trắng nõn mềm mại, lúc mới bước vào vòng tròn, tay cô rất thô ráp. Trong mấy năm qua, cô đã không giữ đôi tay mình mềm mại.
Cô chỉ rời đi một lần, nhưng khi quay lại, cô còn có rất nhiều thứ vô giá trên thế giới này.
Trong số đó, một là để đôi tay này.
Giá rất thấp, khoảng 1 điểm.
Bởi vì trong một thế giới nguy hiểm, không ai lại lãng phí điểm để đổi lấy loại kem dưỡng da tay. Nhưng bây giờ Lâm Nhàn có thể tùy ý mà đổi, như vậy chẳng bao lâu nữa cô sẽ có thể khiến đôi tay của mình trở nên mềm mại như da em bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-154.html.]
Nhưng dù vậy cũng không thể xóa nhòa được chặng đường thăng trầm của cô trong làng giải trí.
Lâm Nhàn kể về khoảng thời gian khó khăn mà Bạch Ưu Minh chưa từng tiếp xúc, cô nói với Bạch Ưu Minh một cách dứt khoát "Tất nhiên là tôi có thể tự mình đàm phán. Từ khi vào công ty, hâu như mọi công việc của tôi đều do chính tôi đàm phán. Bởi vì, không ai sẽ cho tôi một công việc nào cả. Ngoại trừ làm việc theo nhóm, tôi chỉ có thể tìm được công việc cá nhân thông qua nỗ lực của chính mình. Đối với những điều khoản mà cô đã đề cập, tôi luôn tuân thủ những điều khoản đã thỏa thuận khi ký hợp đồng với công ty."
Lâm Nhàn là người bị gạt ra ngoài lề xã hội khi mới vào công ty. Không chỉ vậy, công ty còn muốn lợi dụng sự nổi tiếng của cô.
Lâm Nhàn thì ngược lại, nóng lòng chờ đợi công ty cho mình một công việc, bởi vì cô còn có mẹ, một em trai và một em gái phải nuôi dưỡng. Khi không lấy được từ người khác, cô chỉ có thể thỏa thuận với công ty rồi ra ngoài tìm kiếm từng chút một.
"Trong thời tiết 40 độ, tôi đến hết xưởng may này đến xưởng may khác và hỏi "Bạn có muốn quảng cáo không? Bạn có muốn được quảng cáo không?” "Bạn có cần người mẫu không?" Cô Bạch, cùng đàm phán công việc với người khác, đối với tôi mà nói, điêu đó thực sự không khó đến thế"
Lâm Nhàn "Tôi tự mình bắt máy bay, tự mình xách hành lý, tự mình tìm việc, tự mình làm việc chăm chỉ. Tôi không có hổ thẹn khi giành được hợp đồng với Phong Đẳng. Đó là điều tôi muốn nói. Có lẽ, không phải điều cô muốn nghe."
Bạch Ưu Minh mím môi, cô không hiểu Lâm Nhàn nói gì.
Lâm Nhàn đứng dậy, chỉ vào phòng họp và nói "Tôi không có ý xấu với cô. Dù cô thành công hay không, điều đó đối với tôi không quan trọng."
Lâm Nhàn thậm chí còn không để ý đến Bạch Ưu Minh, chứ đừng nói đến việc Bạch Ưu Minh đã nỗ lực như thế nào để giành được điều đó.
Một hợp đồng, loại chuyện này không liên quan gì tới Lâm Nhàn.
Ai trong giới giải nỗ lực làm việc?
Lâm Nhàn nhìn cách đó không xa cửa gỗ phòng hội nghị uy nghiêm, cô hỏi Bạch Ưu Minh "Chỉ là một hợp đồng thất bại mà thôi, có cân nháo đến như vậy? Đến thời điểm này, xét cho cùng thì cô cũng chỉ ỷ vào danh tiếng của mình thôi phải không?” Bạch Ưu Minh cười "Tôi ỷ vào danh tiếng của mình? Đúng vậy, nếu tôi thật sự ỷ vào danh tiếng của mình thì sao? Tôi có tư cách hơn người khác để theo đuổi sự công bằng, để công ty bảo vệ công lý cho tôi. Đó là lỗi của tôi sao? Trong những năm qua, tôi xứng đáng với điều đó vì sự chăm chỉ của mình. Nếu không, vậy thì nổi tiếng, còn có nghĩa gì?"
Lâm Nhàn cười lớn, nghiêng đầu nhìn Bạch Ưu Minh hỏi "Đương nhiên có thể nỗ lực vì sự công bằng, nhưng nếu thật sự công bằng như vậy, cô còn nhớ mình đã cướp bao nhiêu hợp đồng của người khác không? Vậy ai là người cho họ công bằng?"
Bạch Ưu Minh cau mày “Cô có ý tứ gì?"
Lâm Nhàn ngẩng đầu nhìn tòa nhà, hỏi Bạch Ưu Minh "Cô Bạch, cô thấy công ty này thế nào?"
Bạch Ưu Minh mím môi không nói gì.
Lâm Nhàn cười hỏi nàng "Cô không thể nói cho tôi biết sao? Đương nhiên là không thể. Nếu công ty này rất tốt, tôi nghĩ tiền bối như cô nhất định sẽ khen ngợi. Bạch tiểu thư không nói nên lời, bởi vì công ty này đối với cô mà nói, cũng chỉ là ngôi miếu nhỏ thôi đúng không? Bạch tiểu thư có biết trong ngôi miếu nhỏ này có bao nhiêu người đang hả hê vì cô bị mất hợp đồng không?”
Bạch Ưu Minh nghiến răng nghiến lợi "Ở công ty này, đắc tội người ta là chuyện bình thường."
Lâm Nhàn đi vòng quanh chiếc ghế sofa nhỏ tựa hồ đang điều chỉnh kích thước của nó. Chiếc ghế sofa nhỏ cũng giống như công ty này, Lâm Nhàn nói "Đương nhiên là bình thường. Đối với một công ty nhỏ và sắp phá sản như vậy, cho dù là người đại diện kim bài như Viên Ni, cũng có thể cung cấp cho cô bao nhiêu tài nguyên?” Trương Thiệu Thừa “...'
Bạch Ưu Minh “...
"Công ty lớn như vậy, có nhiều tài nguyên như vậy. Tại sao Giai Dịch Gia lại chỉ có thể bồi dưỡng có một mình cô lên tuyến đầu kể từ khi thành lập?”
Bạch Ưu Minh sửng sốt một chút, tựa hồ trước giờ bản thân chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Lâm Nhàn thấp giọng nói "Thật ra trong lòng cô cũng hiểu. Trong những năm qua, đã có bao nhiêu bài hát, quảng cáo, đại ngôn, thậm chí cả cơ hội thử vai của người khác đã bị cô cướp đi? Nếu không nhớ rỡ, thì có thể nhớ lại một quảng cáo trên tạp chí Visaye, phải không? Vốn dĩ họ đã thỏa thuận với tôi, vì hình ảnh của tôi phù hợp với chủ đề số phát hành của họ nên ban đầu dự định sẽ ký hợp đồng với tôi vì giá thấp. Bởi vì trong khoảng thời gian đó, cô đang trong thời kỳ rảnh rỗi và không có việc làm, vì để trấn an người hâm mộ, nên Viên Ni đã chủ động liên hệ với ông chủ của Visaye, dù đã tới bước chuẩn bị ký hợp đồng nhưng công ty vẫn quyết định đưa quảng cáo đó cho cô, năm đó đã bán được 1,5 triệu bản tạp chí này. Nhưng cô chắc cũng không bao giờ nghĩ tới, quảng cáo này là do mình đã cướp lấy nó từ trong tay tôi phải không?"