Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 164
Cập nhật lúc: 2024-08-23 16:29:28
Lượt xem: 205
Lâm Nhàn "Năm nay không có nhiều thời gian, Tết con sẽ dẫn mẹ đi chơi."
Mẹ Lâm lo lắng lãng phí tiền nên nói "Không cần, không cần."
Lâm Nhàn mỉm cười "Không sao đâu, năm mới chúng ta nên ở bên nhau. Nhưng..."
Cô cười "Tết Nguyên đán con có hơi bận, mẹ, Lâm Thanh và Lâm Phong cùng nhau lên đây, con có nhà ở đây, không tốn xu nào."
Mẹ Lâm sửng sốt "A? Không phải con mới mua nhà dưới này sao?"
Lâm Nhàn mỉm cười "Nhà kia là mua cho gia đình mình ở, còn ở chỗ này là do con mua để thuận tiện đi làm."
Lâm Nhàn có thể tự mình kiếm tiền, vì vậy mẹ Lâm tự nhiên không có gì để nói, vì vậy bà chỉ dặn con gái nhớ ăn cơm rồi cúp máy.
Điện thoại vừa tắt, Lâm Nhàn liền gọi điện cho Giản Mộc Hạnh ở cửa, cô ấy lập tức trả lời điện thoại.
Lâm Nhàn chỉ hỏi "Buổi chiều chúng ta đi xem vài căn hộ, ở gần công ty chút. Tốt nhất là mua một căn có thể dọn vào ở ngay "
Giản Mộc Hạnh lúc đó liền ngốc ra "Cái gì???" Bà chủ Cô đã kiếm đủ tiền mua nhà rồi sao
Mới nhậm chức được mấy ngày mà?
Thời gian trôi qua, ngày ghi hình "Âm nhạc hy vọng Hoa Quốc" đã sớm đến.
Sau khi Lâm Trân liên lạc với nhân viên công tác bàn bạc, cô thấy mọi thứ đơn giản hơn mình nghĩ. Cô dẫn Khang Băng đến hiện trường, vì hôm đó là vòng thử giọng nên có rất nhiều người. Các nhà quay phim bắt đầu quay từ rất sớm, từ hàng đợi bên ngoài đã có những nhiếp ảnh gia mặc áo khoác độn bông đi xuyên qua đám đông.
Với tư cách là tuyển thủ hạt giống của công ty quản lý, Khang Băng đã được chào đón ngay từ đầu khi vào phòng thay đồ.
Lâm Trân đến hỏi người phụ trách, sau đó quay lại nói với Khang Băng "Hôm nay chỉ là buổi thử giọng, nhưng người đó nói rằng chỉ cần em có một chút năng lực, xem mặt mũi công ty, em nhất định có thể thăng tiến."
Khang Băng dừng lại như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu. Cậu đã chịu quá nhiều bất công, chợt được đối xử tốt nên vẫn chưa quen.
Lâm Trân chỉ cười vỗ vai anh "Khang Băng, em hát rất hay, chị tin lần này sẽ có thể tỏa sáng trên sân khấu”
Khang Băng chỉ cười "Hy vọng như vậy "
Mặc dù cậu ấy chưa bao giờ tham gia vào sân khấu như vậy nhưng anh ấy đã nghe được rất nhiều điều vê sân khấu này ở công ty.
Một Giai Dịch Gia còn quá nhỏ, trong nhiều trường hợp, thực sự không thể đánh bại người khác.
Khoảng nửa tiếng sau, người phụ trách đến thông báo "Chuẩn bị lên sân khấu Sau khi tiết mục trên kết thúc sẽ đến lượt các bạn".
Lâm Trân mỉm cười và hỏi "Cho tôi hỏi không cần phải thực hiện một số cuộc phỏng vấn hay gì đó sao?"
Người phụ trách hiện trường kỳ lạ nhìn cô "Những thứ này đều được thêm vào sau, nếu không hiện tại làm sao biết người nào sẽ tiến vào vòng trong hay không?”
Lâm Trân mỉm cười "Được rồi, cảm ơn bạn. Tôi sẽ đưa cậu ấy đến đó ngay bây giờ.'
Người phụ trách lắc đầu rời đi, hiển nhiên không mấy hài lòng với biểu hiện của hai người này. Một bộ dạng chưa hiểu sự đời nhưng người đàn ông này trông cũng không còn trẻ.
Lâm Trân đã đưa Khang Băng đi một chặng đường và nhìn thấy nhiều học viên giống Khang Băng ở các phòng thay đồ khác nhau
Lâm Trân cảm thấy hơi hoảng sợ, càng nhiều người như thế này thì Khang Băng càng ít có cơ hội cạn tranh công bằng.
Khi vào hậu trường, cô nhìn thấy các nhân viên bận rộn ra vào, còn có tiếng hát phát ra từ sân khấu phía trước. Sau đó là tiếng vỗ tay và lời nhận xét của ban giám khảo.
Khang Băng đứng đó, nhắm mắt tận hưởng âm thanh. Đây là một sân khấu, mà cậu đã rất rất mong đợi. Cho dù bị đá rớt ngoài, nhưng chỉ cần được đứng trên đó một lần, cậu cũng thỏa mãn.
Chẳng bao lâu, màn trình diễn của thí sinh trước đó đã kết thúc. Người phụ trách ra hiệu cho Khang Băng lên sân khấu, Lâm Trân đứng bên cạn thậm chí còn lo lắng hơn Khang Băng.
Ở bên nhau khoảng sáu năm, Khang Băng cảm nhận được sự bất an của đối phương, cậu cười trấn an nói "Không sao đâu, chỉ một lần thôi."
Lâm Trân cười với đôi mắt đỏ hoe "Chắc chắn rồi, năng lực của em tuyệt đối là vô tận."
Khang Băng bước lên bậc thang và bước vào lối đi mộng mơ này. Cậu không thể hiện bản thân như những trường thí sinh khác mà chỉ bước lên sân khấu một cách trang trọng khiến một số giám khảo bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-164.html.]
Cánh cửa sân khấu mở ra, lộ ra một sân khấu tràn ngập công nghệ, khán giả chật kín người.
Đối diện là bốn chiếc ghế, có lẽ là giám khảo. Lúc này, ghế giám khảo đều quay mặt đi, lưng hướng về sân khấu, chỉ có âm nhạc êm tai mới khiến họ quay đầu lại.
Ba giám khảo quay lại liền vượt qua buổi thử giọng.
Khang Băng biết luật chơi nhưng khi đứng ở chỗ này, anh vẫn cảm thấy hồi hộp.
Đã đến lúc biểu diễn.
Anh cầm micro lên đưa lên miệng nhưng nó rung lắc không hát được.
Bản nhạc mới được chuẩn bị ban đầu không thể hát được dù thế nào đi nữa...
Ban giám khảo cho rằng anh đang lo lắng nên nở một nụ cười ân cần.
Đây có phải là một bạn trẻ hướng nội? Các giám khảo cùng nhau giao lưu và trao đổi trong im lặng. Đúng lúc này, một âm thanh linh hoạt kỳ ảo cắt đứt cuộc trò chuyện giữa ban giám khảo trên sân khấu
Đó là giọng hát của một thí sinh, một giọng hát tuyệt vời khiến 4 vị giám khảo phải kinh ngạc.
Mặc dù Khang Băng không có phối âm nhưng những bài cậu hát giống như đã được qua xử lý và đẹp đến mức bạn không thể tin rằng đây là đang hát thật.
Nhạc hay, giọng đẹp. Như cơn mưa phùn mùa xuân gột rửa tâm hồn mệt mỏi.
Nghe cậu hát chính là một loại hưởng thụ.
Nữ giám khảo ở vị trí thứ ba là người đầu tiên nhấn nút quay người lại, khi nhìn thấy Khang Băng trên sân khấu, cô nở nụ cười hài lòng.
Các giám khảo khác lần lượt bấm vào nút và lần lượt quay lại.
Chỉ chưa đầy 20 giây, thậm chí ngay khi cậu vừa cất tiếng, 4 vị giám khảo đều rất ấn tượng.
Trên sân khấu khán giả, mọi người đều cảm thán.
Người đàn ông vẫn đang hát một cách trìu mến, đôi mắt nhắm chặt vì chuyên tâm, có lẽ thậm chí còn không biết rằng mình đã công nhận.
Nếu như thường lệ, một khi xác nhận thăng cấp, ca sĩ sẽ bị kêu dừng lại.
Nhưng không ai nỡ làm vậy trước mặt Khang Băng, một bài hát hay như vậy Tại sao không nghe cho trọn vẹn?
Mọi người dường như đã ngầm thống nhất với nhau, chúng ta hãy nghe xong bài hát này nhé
Bài hát này là bài hát đầu tiên của Bạch Ưu Minh. Khi đó nó đã nổi tiếng khắp cả nước, chỉ vì cảm xúc sâu lắng trong bài hát và giai điệu mượt mà nên mọi người đều nhận ra Bạch Ưu Minh.
Bài hát này không quá khó nhưng cái khó là ít người có thể hát được về những gian khổ trong cuộc đời.
Ngay cả Bạch Ưu Minh, trong mắt ban giám khảo, cũng chỉ là bề nổi của bài hát, thậm chí còn không hay bằng một số bản cover trực tuyến.
Khi đó, nhiều người đã than thở, tại sao bài hát hay như vậy lại được tặng cho cô?
Tuy nhiên, truyền thông của Giai Dịch Gia đã che trời lấp đất. Dù Bạch Ưu Minh hát bình thường, nhưng bài hát được đưa cho cô ấy, bạn có thể nói gì?
Có nhiều trường hợp bản cover nghe hay hơn bản gốc nhưng không nhiều người có thể nhận ra.
Lúc này, tất cả giám khảo đều công nhận Khang Băng trong lòng. Cậu ấy đã nâng độ khó của bài hát từ cấp độ này sang cấp độ khác.
Sau khi Khang Băng hát xong, cậu đắm chìm trong âm nhạc, không biết mình có thành công hay không nhưng bản thân không hề hối hận.
Tất cả ban giám khảo đều đứng dậy vỗ tay, xem ra thành công hay không đã là điều rõ ràng.
Chậm rãi mở mắt ra, cậu nhìn thấy bốn vị giám khảo cùng nụ cười mãn nguyện trên mặt bọn họ.
Khang Băng ban đầu sửng sốt, sau đó ngạc nhiên, rồi... cười tươi.
Khi nhìn lại bốn vị giám khảo, anh ta lại sửng sốt sau đó ngây người.