Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 39
Cập nhật lúc: 2024-08-19 16:02:22
Lượt xem: 350
Anh phải để quả bóng bàn chạm vào mình trong thời gian ngắn nhất, dù biết trước kết quả nhưng anh vẫn từ từ kề sát mặt mình đến rất gần.
Ở phía bên kia, Thời Phỉ đã thổi quả bóng bàn nhiều lần, nhưng thậm chí nó còn không thèm bay lên mà thay vào đó đã thổi bột mì khắp mặt Tuyên Ngũ.
Những người khác bật cười, Tuyên Ngũ cầu xin "Phỉ Phỉ thổi mạnh hơn nữa đi, chúng ta không có đủ thời gian nếu không hôm nay chúng ta thật sự sẽ phải ăn bánh bao hấp."
Thời Phỉ bị đối phương chọc cười thổi một cú cực mạnh, khiến Tuyên Ngũ như bị bột mì đánh vào trán, mặt, ngũ quan đều trắng bệch, suýt chút nữa đã vượt qua thử thách.
Sau đó đến nhóm của Phí Nghiêm Thanh, Hạ Thi Văn tự mình đi lên bốc thăm.
Hạ Thi Văn nhìn đề mục trên tờ giấy, cau mày "Dở khóc dở cười?"
Đạo diễn.'Bạn phải cười trong 5 giây trước, sau đó khóc trong 5 giây, lặp lại ba lần. Nhớ kỹ, khóc, cười phải lớn. Chỉ có một cơ hội nếu khóc và cười quá giống nhau sẽ bị trừ 50."
Hạ Thi Văn bị đứng hình ”...'. Còn không bằng mặt xám mày tro, minh tinh kiêng ky nhất việc khóc lớn, cười lộ lợi.
Phí Nghiêm Thanh cũng là một thân tượng, được quảng cáo là có tính tình ôn hòa, lúc này cũng không nói nên lời.
Kỹ năng diễn xuất của Hạ Thi Văn rất "tốt", ngay cả khi cười và khóc, cô ấy đều tạo ra cảm giác hồn nhiên, ngây thơ và dĩ nhiên không vượt qua được bài kiểm tra.
Phí Nghiêm Thanh thở phào nhẹ nhõm. Xem ra người đại diện yêu cầu anh tham gia một khóa học diễn xuất, vẫn là thật sự muốn tốt cho anh.
Tiếp theo là Tất Tùng, Hề Nhã Phàm vẫn còn đứng yên nên Tất Tùng tiến lên bốc thăm.
Tất Tùng "Câu cá?"
Đạo diễn "Bên kia bạn có thấy cái đó không? Miếng bánh quy treo trên cần câu, ăn mà không dùng tay"
Tất Tùng cau mày nhìn cần câu rồi hỏi "Đạo diễn Vương, như vậy không phải là hơi thấp sao? Không ngồi xổm xuống thì không thể ăn được
Đạo diễn Vương "Đúng vậy, chỉ cần ngồi xổm xuống là có thể ăn được. Đứng lên liền tính là thua. Bắt đầu thôi "
Tất Tùng '..."
Thấy Tất Tùng không muốn đi, Vương Thành Quân gõ nhẹ tờ 100 tệ trên bàn nói "Tiền." Hẹn hò cân tiền.
Tất Tùng nghiến răng, câu cá? Đây không phải là đang câu ếch sao?
Tất nhiên, dù sao Tất Tùng cũng ở trong nhóm nhạc nam, thân hình mềm mại, nên hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng.
Lúc này chỉ còn lại Nguyễn Trạch Minh và Lâm Nhàn.
Hai người xem ba đội thi đấu, cảm thấy độ khó không cao, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Hề Nhã Phàm, người đang đứng đẳng sau hai người họ, nhìn thấy Lâm Nhàn cuối cùng cũng bước lên sân khấu, nhịn không nổi nhỏ giọng cầu nguyện “Rút trúng cái khó nhất, rút trúng cái khó nhất, rút trúng cái khó nhất." Lâm Nhàn ..."
Lâm Nhàn quay lại nhìn Hề Nhã Phàm."Cô có thể nói lớn tiếng hơn nữa không?”
Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Vương Thành Quân và hét lên 'Đạo diễn, cô ấy trù ẻo tôi."
Hề Nhã Phàm "Tôi không có "
Vương Thành Quân “..." Hai cô là học sinh mẫu giáo à?
Nếu là những ngôi sao khác, chắc hẳn là nhất định sẽ sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt hai người chạm nhau, chứa đựng những tia sấm sét vang rền...
Sau đó, vào thời điểm biên tập lại, anh sẽ khuấy động bầu không khí, tưởng tượng như giai điệu đang êm đềm, vui vẻ bỗng dừng một chút, lại nối tiếp một bản nhạc với nhịp điệu nhanh hơn, đầy sự khẩn trương hơn chẳng hạn.
Nhưng lời nói của Lâm Nhàn đã trực tiếp làm bầu không khí trở nên thật trẻ con.
Vương Thành Quân vẫn là không còn điều gì để nói "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-39.html.]
Hề Nhã Phàm vội vàng buông tay cầu nguyện xuống, nói.'Cô đừng vu oan, tôi không nhắc đến cô."
Lâm Nhàn trợn mắt nhìn cô ấy, quay đầu gọi Vương Thành Quân "Đạo diễn, cô ấy tìm tôi để gây sự."
Vương Thành Quân "...' Vậy cô đừng có cùng cô ấy cãi nhau
Nguyễn Trạch Minh "..."
Hề Nhã Phàm "...". Thật là tức c.h.ế.t tôi mà Vì sao cô ấy cứ để ý tới mình? Cô ấy không biết cách cư xử hay tôn trọng cơ bản đối với tiền bối sao? Điều này thật phi logic, cô ấy không sợ bị mắng c.h.ế.t hả???
Hề Nhã Phàm không khỏi cười nhạo Lâm Nhàn. Sau đó, với bộ dạng rộng lượng và không thèm để ý, cô quay đầu lại.
Lúc này Nguyễn Trạch Minh đã bốc thăm xong, cau mày nhìn tờ giấy trong tay, nghi ngờ hỏi "Đạo diễn Vương, anh còn chơi cả cung tên sao?"
Vương Thành Quân lắc đầu "Không có"
Nguyễn Trạch Minh tức khắc nghi hoặc "Vậy "Thần xạ thủ" là trò chơi gì?"
Thái Chí Phàm, người phụ trách phía sau Vương Thành Quân, đi tới với 10 quả bong bóng.
Vương Thành Quân mỉm cười, cúi người nhặt hộp tăm trên bàn cà phê và đưa cho anh. Sau khi Nguyễn Trạch Minh cầm lấy hộp tăm, đạo diễn cười nói "Trước hết, 10 quả bóng sẽ được buộc vào một người, người còn lại đứng cách xa 6 mét, ném tăm vào các quả bóng, làm chúng nổ hết, sẽ được tính là thắng cuộc. Sau 10 phút, nếu bóng còn y nguyên, sẽ bị trừ 50 tệ của hôm nay."
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Nguyên Trạch Minh hiện lên một nụ cười ôn hòa, anh nghiến răng nghiến lợi đưa hộp tăm lại cho Vương Thành Quân hỏi "Vương tổng, anh tới đây và làm thử trước xem có được không?" Anh đang đùa tôi hả? Anh thực sự nghĩ tôi là một tay thiện xạ à Đã vậy còn 6 mét Tại sao anh không đứng cách xa 60 mét luôn đi
Vương Thành Quân cười nói "Đừng sợ, bóng của tôi được bơm căng tràn đến mức chỉ cần một chọc liền vỡ"
Nguyễn Trạch Minh "...' Chỉ cần anh làm mẫu 3,4 cái, tôi đây liền tin tưởng lời anh nói. Độ khó của trò chơi này quả thực rất cao, không thể so sánh với những trò chơi trước. Mùa này xác thực có rất ít dấu vết của kịch bản, nhưng điều đó không có nghĩa là ê kíp không tham gia điều khiển.
Để tạo ra xung đột, tổ chương trình sẽ có nhiều cách sắp đặt khác nhau. Ví dụ, độ khó của trò chơi này được đặt ra ngay từ đầu nhằm khiến một cặp CP mất 50 nhân dân tệ, từ đó tạo ra sự kịch tính.
Đây là lý do vì sao họ có nhiều nhiệm vụ bất khả thi. Ngay cả phần giới thiệu của Vương Thành Quân cũng sẽ có hiệu ứng rất thú vị trên TV.
Cái gọi là tự do cũng không phải là hoàn toàn tự do. Trong nhiều chuyện, đạo diễn luôn suy xét đến thành phẩm cuối cùng.
Nguyễn Trạch Minh nhịn không được hỏi "... Có tác dụng không?”
Vương Thành Quân "Anh thử xem Đi thử nhanh nhanh À đúng rồi, tôi quên nhắc nhở người bị buộc bóng và người ném tăm một khi đã chọn sẽ không được thay đổi."
Nguyễn Trạch Minh "... Chèn ép người khác quá đáng”
Vương Thành Quân "^^"
Nguyễn Trạch Minh "..."
Lâm Nhàn "Anh vào bếp tìm một quả chanh"
Vương Thành Quân hiện tại rất cố ky với Lâm Nhàn, nhìn thấy cô nói chuyện, anh cau mày hỏi "Tìm chanh để làm gì?"
Chương bị trùng thành thật xin lỗi mọi mình chỉ để 1 vàng nhằm tránh bị ăn cắp chương. Các bạn chuyển chương tiếp theo để đọc truyện tiếp nha.
Hề Nhã Phàm không khỏi cười nhạo Lâm Nhàn. Sau đó, với bộ dạng rộng lượng và không thèm để ý, cô quay đầu lại. Lúc này Nguyễn Trạch Minh đã bốc thăm xong, cau mày nhìn tờ giấy trong tay, nghi ngờ hội "Đạo diễn Vương, anh còn chơi cả cung tên sao?"
Vương Thành Quân lắc đầu "Không có"
Nguyễn Trạch Minh tức khắc nghi hoặc "Vậy "Thần xạ thủ" là trò chơi gì?"
Thái Chí Phàm, người phụ trách phía sau Vương Thành Quân, đi tới với 10 quả bong bóng.
Vương Thành Quân mỉm cười, cúi người nhặt hộp tăm trên bàn cà phê và đưa cho anh. Sau khi Nguyễn Trạch Minh cầm lấy hộp tâm, ông ta cười nói "Trước hết, 10 quả bóng sẽ được buộc vào một người, người còn lại đứng cách xa 6 mét, ném tăm vào các quả bóng, làm chúng nổ hết, sẽ được tính là thắng cuộc. Sau 10 phút, nếu bóng còn y nguyên, sẽ bị trừ 50 tệ của hôm nay.'
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Nguyên Trạch Minh hiện lên một nụ cười ôn hòa, hắn nghiến răng nghiến lợi đưa hộp tăm lại cho Vương Thành Quân hỏi "Vương tổng, anh tới đây và làm thử nhé?" Anh đang đùa tôi hả? Anh thực sự nghĩ tôi là một tay thiện xạ à Đã vậy còn 6 mét Tại sao anh không đứng cách xa 60 mét luôn đi