Sống Lại Trước Ngày Bố Mẹ Nhận Nuôi Chị Gái Tâm Cơ - 4
Cập nhật lúc: 2024-10-18 11:41:30
Lượt xem: 2,136
7
Ba mẹ Tống Chi Viễn đều đã mất, đủ điều kiện để được nhận nuôi.
Nhưng ba mẹ tôi thì không đủ điều kiện. Bởi vì họ đã có con ruột.
Không còn cách nào khác, hộ khẩu của Tống Chi Viễn tạm thời phải để nhờ nhà một người bạn của ba tôi.
Hôm đó, ba mẹ tôi đưa Tống Chi Viễn về biệt thự.
Bởi vì chân anh ấy vẫn chưa lành, ba tôi đã đặc biệt bố trí một căn phòng trên tầng hai biệt thự, trang bị y như phòng bệnh ở bệnh viện.
Ông còn thuê riêng một người giúp việc chăm sóc cho anh ấy.
Tôi đăng ký một tài khoản trên mạng, thuê người đăng video ngắn. Câu chuyện về việc ba mẹ Kiều Uyển đầu độc vợ chồng cùng thôn ngay lập tức chiếm giữ vị trí đầu trên bảng xếp hạng tìm kiếm nóng của các trang web video lớn.
Hàng triệu cư dân mạng đồng loạt yêu cầu tòa án tuyên án tử hình. Pháp luật là công bằng, ba mẹ Kiều Uyển nhanh chóng bị kết án.
Nhưng Kiều Uyển, ba tháng sau, do cải tạo tốt nên được ra tù trước thời hạn. Đáng tiếc, khi cô ta tìm đến thì gia đình chúng tôi đã chuyển đi nơi khác.
Tôi biết từ trước rằng trại giáo dưỡng sẽ không giam giữ Kiều Uyển cả đời. Vì vậy, sau khi ba mẹ cô ta bị kết án tử hình, tôi đã kéo Tống Chi Viễn cùng diễn một vở kịch.
Cả hai chúng tôi đều bị những cơn ác mộng đánh thức mỗi đêm. Cảnh tượng trong mơ giống hệt nhau.
Ba mẹ tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, thêm vào đó, thời gian này ngành công nghiệp livestream ở phía Nam đang phát triển, ba tôi đang cân nhắc chuyển hướng kinh doanh.
Vậy nên ông quyết định dứt khoát, cả nhà chuyển đến miền Nam.
Sau này, tôi nghe nói có một cô gái trẻ liên tục dò hỏi tin tức về gia đình chúng tôi.
Cô ta mai phục một thời gian, thấy chúng tôi thực sự đã chuyển đi rồi mới không đến nữa.
8
Mười sáu năm thoắt cái đã trôi qua.
Tôi đã là sinh viên năm hai đại học.
Tống Chi Viễn cũng đã du học từ nước ngoài trở về, mở công ty trang trí nội thất được giới trẻ yêu thích nhất trong nước.
Năm đó, sau khi phát hiện ra năng khiếu thiết kế của anh ấy, ba mẹ tôi đã nhờ vả các mối quan hệ, tìm mọi cách để đưa anh ấy đến học tại các trường đại học hàng đầu ở nước ngoài.
Anh ấy chưa tốt nghiệp đại học nhưng đã có chút tiếng tăm trong ngành. Không ít công ty ở phố Tài chính đã gửi lời mời làm việc đến anh ấy. Nhưng anh ấy kiên quyết chọn về nước khởi nghiệp.
Khi trang trí ngôi nhà này, chúng tôi đã tham khảo rất nhiều ý kiến của anh ấy.
Chiếc ban công hướng Nam mà tôi yêu thích nhất chính là do anh ấy thiết kế.
Ngồi dưới mái hiên, có thể nhìn thấy phong cảnh núi non xa xa qua một căn gác nhỏ sừng sững ngay phía trước, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Tiếng chuông gió vang lên.
Cánh cửa gỗ phía sau tôi được kéo ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-truoc-ngay-bo-me-nhan-nuoi-chi-gai-tam-co/4.html.]
Người đến quen thuộc khoác áo khoác lên người tôi:
"Không cần đoán cũng biết em ở đây, trời lạnh rồi, sao không biết mặc thêm áo?"
Tôi mỉm cười quay đầu lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Tống Chi Viễn.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Mười sáu năm trôi qua, anh ấy đã trưởng thành, mang dáng vẻ của nam thần trong kiếp trước.
Nhưng khác với kiếp trước, kiếp này anh ấy được ba mẹ tôi nuôi nấng quá tốt, cử chỉ toát lên vẻ quý phái.
"Công ty anh hết bận rồi à?"
Tống Chi Viễn ngồi xuống bên cạnh tôi, thản nhiên nói:
"Bận hay không là tùy việc, chẳng phải sắp đến sinh nhật em rồi sao."
"Sinh nhật này em muốn quà gì?"
Hừ, cái người này.
Tặng quà sinh nhật mà còn hỏi trước.
Tôi hơi bất mãn, nên nói:
"Anh cứ tự chọn đi, miễn là đừng trùng với quà bạn trai em tặng là được."
Nghe xong câu này, sắc mặt Tống Chi Viễn lập tức lạnh xuống.
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, không nói gì:
"Có bạn trai rồi? Anh ta làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi?"
"Tuổi thì không rõ, nhưng mà nhìn ngọt ngào lắm, rất ngon."
Tôi thấy cũng nên dừng lại, vừa nói vừa lấy từ tủ lạnh ra một que kem Cornetto vị dâu. Tôi giơ lên cho anh ấy xem:
"Đây, đây là "bạn trai" của em, anh có muốn ăn một que không?"
Tống Chi Viễn bật cười.
Trong phòng ăn, tôi nhìn bàn ăn đầy những món ăn "kinh dị" mà nước mắt giàn giụa.
Tuần trước, người giúp việc nấu ăn đã làm việc ở nhà tôi hơn mười năm đột nhiên có việc phải nghỉ.
Vì vậy, ngay ngày đầu tiên trở về từ trường, tôi đã phải đối mặt với đủ loại món ăn "kinh dị" của mẹ tôi.
Món ăn hôm nay là thứ gì đó màu đỏ vàng nằm trên mì, không rõ là cái gì. Chính là món tủ của mẹ tôi - trứng bác cà chua.
Dưới ánh mắt mong đợi của mẹ tôi, tôi vẫn ăn một miếng.
Ngay lập tức, tôi phải vật lộn giữa việc "có muốn đập c.h.ế.t người bán muối không" và "giết tôi đi".
Quay đầu sang một bên, tôi thấy ba tôi đã lén nhổ ra khăn giấy mà ông đã chuẩn bị sẵn.
Tống Chi Viễn vẫn giữ thể diện, nuốt xuống, nhưng sắc mặt có vẻ không được tốt lắm. Thấy chúng tôi như vậy, mẹ tôi tức giận lên lầu phỏng vấn người giúp việc qua video.
Ngày hôm sau, bà đưa cho chúng tôi xem sơ yếu lý lịch của một vài người giúp việc đã vượt qua vòng phỏng vấn.
Trong số rất nhiều sơ yếu lý lịch đó, tôi lập tức nhìn thấy Kiều Uyển.