Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống lại vả mặt bạch nhãn lang thư sinh - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-10-15 16:30:11
Lượt xem: 20

Khi đến gần huynh ấy, ta mới chợt muộn màng phát hiện, Nguỵ Tịch quả thực là có dung mạo tuấn tú, ngũ quan tinh tế, đôi mắt hoa đào, góc hàm rõ nét, đặc biệt là hàng mi rất dài, hơi rủ xuống.

 

Đời trước, ta bị vẻ bề ngoài của Thẩm Giai mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Sao ta lại không phát hiện ra thiếu niên lang anh tuấn này vậy.

 

Nhưng huynh ấy vẫn chẳng chịu nói gì. Thậm chí, khi tầm mắt huynh ấy vừa mới chạm nhau với ta, huynh ấy ngay lập tức vội vã hoảng loạn mà né tránh.

 

Chỉ là vành tai đỏ bừng, cùng yết hầu khẽ chuyển động khiến ta dễ dàng nhìn thấu tâm tư của huynh ấy.

 

Này đúng là đang dụ dỗ người khác nảy sinh những suy nghĩ xấu xa mà.

 

“Vòng tay của ta đâu?” Ta xấu xa hỏi, chìa tay ra, chọt lên n.g.ự.c huynh ấy: “Đưa lại cho ta.”

 

Cuối cùng Nguỵ Tịch cũng chịu nhìn ta. Huynh ấy gắt gao mím chặt môi, đồng tử đen như mực.

 

Huynh ấy chậm rãi mở miệng, thanh âm lộ rõ vẻ chua chát: “Nàng đã nói tặng nó cho ta.”

 

“Lâm Phù Ninh, nàng đừng sợ. Ta mua những sách này… chẳng qua chỉ là muốn nắm chắc phần thắng hơn một chút.”

 

“Nếu nàng đã cho ta cơ hội...” Vành tai huynh ấy đỏ như sắp rỉ m-á-u: “Ta tuyệt đối sẽ không chắp tay dâng nàng cho kẻ khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-va-mat-bach-nhan-lang-thu-sinh/chuong-11.html.]

 

Nói một mạch nhiều lời dư thừa như vậy, có lẽ đối với thiếu niên lang trầm mặc kiệm lời này thật chẳng phải chuyện dễ dàng.

 

Hô hấp của huynh ấy có chút hỗn loạn. Trên chóp mũi cũng lấm tấm xuất hiện những giọt mồ hôi nhỏ. Nhưng như vậy, càng khiến huynh ấy thêm phần quyến rũ.

 

Đáng tiếc, ta chẳng phải chính nhân quân tử gì cả.

 

Ta đã sớm trông thấy chiếc vòng được cất trong tay áo huynh ấy.

 

Thế là một tay nhẹ nhàng lấy nó ra, tay còn lại nắm lấy cổ tay huynh ấy mà đeo vào. Nhỏ giọng đáp.

 

“Ừm.”

 

“Ta tin chàng.”

 

Bởi vì những chuyện đã trải qua ở kiếp trước, cho nên, ta tin chàng.

 

“Đã đeo vòng tay của ta, sau này chính là người của ta.”

 

Ta nhéo nhéo khuôn mặt Nguỵ Tịch: “Cho dù họ Thẩm đó có là Thiên Vương lão tử, ta cũng sẽ không đi theo hắn.”

Loading...