Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống lại vả mặt bạch nhãn lang thư sinh - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-10-15 16:30:45
Lượt xem: 39

Ta còn nhớ kiếp trước nàng ta từng nói, khi còn ở quận Nam, trưởng bối của hai nhà đã định ra mối hôn sự từ khi còn nhỏ cho hai người họ.

 

Người trong nhà cũng biết Thẩm Giai là người tài hoa, sẽ làm lên chuyện lớn. Khi hắn lên kinh thành dự thi, Diệp gia không yên tâm nên đã thuê một chiếc xe ngựa, để Diệp Liễu lén lút theo đến kinh thành tìm hắn.

 

Ngoài mặt thì nói làm vậy để có người đi theo chăm sóc hắn. Nhưng thực chất là để ở bên vun đắp tình cảm, đồng thời để canh chừng không cho hắn bị nữ nhân khác quyến rũ.

 

Ta thì hay rồi, lại đi lấy gậy đánh uyên ương. Thật nực cười làm sao.

 

Diệp Liễu sợ tiền tài quyền thế của nhà ta, chưa bao giờ tìm đến nói về chuyện này, thuận tiện ngăn cản ta.

 

Còn Thẩm Giai trước khi đỗ Trạng Nguyên, công thành danh toại, nắm giữ quyền hành trong tay, không phải cũng chưa từng nhắc đến tên của Diệp Liễu hay sao?

 

Nói cho cùng, từ đầu đến cuối, những gì hắn muốn, là Lâm gia ta chi tiền vì hắn, giúp hắn một tay, để con đường quan lộ của hắn thuận lợi dễ dàng hơn mà thôi.

 

Ta thử nhẩm tính bằng đầu ngón tay, dựa theo ký ức của kiếp trước, Diệp Liễu có lẽ đã đến kinh thành được mấy ngày rồi.

 

Ta đột ngột bật dậy, hướng ra phía ngoài cửa mà lớn tiếng gọi lớn: “Nhũ mẫu, nhũ mẫu!”

 

Ta được nhũ mẫu nuôi dưỡng chăm sóc từ nhỏ tới lớn, bà ấy có thể xem như một nửa a nương của ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-va-mat-bach-nhan-lang-thu-sinh/chuong-15.html.]

Bà ấy đối xử với ta rất tốt, thậm chí có thể nói cưng chiều ta vô điều kiện, ta muốn gì bà ấy cũng đồng ý.

 

Khi còn nhỏ ta đã rất thích ra ngoài chơi, mỗi lần đều là bà ấy đưa ta đi chơi khắp nơi trong kinh thành.

 

Khi đó ta luôn cảm thấy nhũ mẫu rất lợi hại, bất luận là tửu lâu, tiệm tơ lụa, hay trà lâu, khách đ-i-ế-m, y quán, ở đâu cũng có người mà bà ấy quen biết.

 

“Nhũ mẫu, người có biết Thẩm Giai không?”

 

“Hắn sớm đã được định thân tại quê nhà rồi.” Ta nắm lấy tay của nhũ mẫu, một năm một mười kể rõ hết chuyện của Thẩm Giai và Diệp Liễu ra.

 

Đương nhiên, những chuyện rối rắm phức tạp của kiếp trước và kiếp này ta sẽ giấu không kể.

 

Nhũ mẫu kinh ngạc trợn mắt, nhìn ta với vẻ không thể tin nổi.

 

“Vậy thì không thể để hắn dây dưa mập mờ với tiểu thư được.”

 

“Nếu Hoàng Thượng ban hôn cho hắn cùng tiểu thư, vậy người phải làm sao đây?” Bà ấy cảm thán một tiếng: “Tiểu thư sẽ bị người đời bàn tán chỉ trỏ mất, không thể để như vậy được.”

 

Đúng vậy.

 

Thay vì để ta bị người đời chỉ chỏ trong tương lai, không bằng hiện tại để mọi người nhìn thấy bộ mặt thật, cho họ thấy tên Thẩm Giai đó khốn kiếp như thế nào.

Loading...