Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống lại vả mặt bạch nhãn lang thư sinh - Chương 22

Cập nhật lúc: 2024-10-15 16:31:49
Lượt xem: 63

Thuyết thư dân gian lại xuất hiện hồi thứ ba.

 

“Nguỵ Tịch đỗ Trạng Nguyên, còn cưới được kiều nương xinh đẹp nhất Kinh Thành.”

 

“Thẩm Giai mạo phạm Thánh Thượng, bị trục xuất khỏi Kinh Thành, lưu đày đến nơi xa xôi hẻo lánh.”

 

Không khó để bắt gặp cảnh tượng nhiều người tụ tập trong tửu lâu, vừa cắn hạt dưa vừa buôn chuyện.

 

“Ta còn thua trên người tên Thẩm Giai đó nửa lạng bạc.”

 

“Ấy, này là do ngươi không hiểu. Kể từ sau khi nghe kể về phẩm hạnh của hắn, ta đã ngay lập tức đi đòi lại số bạc đã cược cho hắn ở Vĩnh Xuân các trước đây.”

 

“Người này nhân phẩm thực không ra gì mà!”

 

Nguỵ Tịch và ta đã định hôn vào ngày mười lăm.

 

Tam thư lục lễ, thập lý hồng trang.

 

Chàng ấy mặc hỉ phục của tân lang, cưỡi trên một con ngựa lớn đến đón ta.

 

Kiệu lớn tám người khiêng đi một vòng quanh thành, sau đó dừng lại ở trước phủ đệ Hoàng Đế mới ban cho Nguỵ Tịch, nay đã được giăng đèn kết hoa, trang hoàng lộng lẫy.

 

Mọi chuyện đang diễn ra vô cùng thuận lợi, chỉ trừ…..

 

Khi đi qua cây cầu đá gần cổng thành, kiệu hoa đột nhiên ngừng lại, rất lâu vẫn không có dấu hiệu đi tiếp. Bên ngoài cũng vang lên tiếng ồn ào cãi cọ.

 

Ta nhất thời cảm thấy vô cùng phiền muộn trong lòng, dứt khoát kéo rèm bên cửa sổ của kiệu lên, ngó đầu ra hỏi một tiếng: “Có chuyện gì vậy?”

 

Nha hoàn theo hầu bên cạnh ta vội vàng lên tiếng: “Tiểu thư, hình như gặp phải quan phủ, nói là đang đưa người về phía nam… hình như là Lĩnh Nam.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-va-mat-bach-nhan-lang-thu-sinh/chuong-22.html.]

 

Lĩnh Nam.

 

Ta ngước mắt nhìn về bên đó, lập tức trông thấy Thẩm Giai. Hắn một thân y phục trắng , đang đứng ở cuối cây cầu đá.

 

Bởi vì chiếu chỉ hôn của Hoàng Đế ban cho hắn và Diệp Liễu không bị xoá bỏ, nên nàng ta vẫn phải theo bồi cạnh hắn. Nhưng trên mặt nàng ta dĩ nhiên đã không còn tràn đầy vẻ ngưỡng mộ và yêu thích như trước đây nữa, thay vào đó là thống khổ, oán trách, thậm chí có phần căm h/ận.

 

“Thẩm Giai, ta đúng thật là xui xẻo tám đời mới bị gả đến Thẩm gia nhà các người.”

 

“Ngươi cho rằng mình là ai? Dám trước mặt Hoàng Thượng mà chống lại ý chỉ của Ngài ấy?”

 

“Lâm Phù Ninh, Lâm Phù Ninh! Người ta là nữ nhi nhà thủ phú giàu đệ nhất Kinh Thành, diện mạo xinh đẹp tựa tiên nữ, sao có thể để mắt đến một thư sinh nghèo như ngươi?”

 

Hai bên dường có rất nhiều người đang hiếu kỳ đứng xem chuyện náo nhiệt. Tiếng cười nói huyên náo liên tục vang lên.

 

“Vị tiểu cô nương này, cũng đừng có ép buộc người khác quá.” Có một người chen miệng giễu cợt: “Ta thấy vị công tử này ánh mắt lộ vẻ hung ác, cẩn thận kẻo về nhà hắn sẽ động thủ với cô.”

 

Cũng có người vừa cắn hạt dưa vừa chen vào một câu: “Này, rốt cuộc đã xong chưa vậy? Việc nhà thì về nhà mà ẫm ĩ với nhau, đằng sau vẫn còn người phải thành thân cho kịp giờ lành.”

 

Những cảnh ngộ éo le của đời người nay tụ tập hết tại một nơi này. Nhân sinh thực là một thứ gì đó vô cùng kỳ diệu.

 

Thẩm Giai quay đầu lại.

 

Trong phút chốc, ánh mắt của hai chúng ta chạm nhau.

 

Đây có lẽ là lần cuối cùng ta gặp hắn trong đời này.

 

Ta hạ rèm kiệu xuống. Sau đó thò tay ra khỏi cửa kiệu, nắm lấy tay của Nguỵ Tịch. Bàn tay của chàng ấy rất ấm áp, cũng rất chân thực.

 

Đời này, chúng ta sẽ vĩnh viễn nắm chặt tay, cùng nhau trải qua quãng đời còn lại.

Loading...