Sống lại vả mặt chồng và bạch nguyệt quang - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-17 21:53:26
Lượt xem: 82
Tôi bước tới tát hắn ta.
Hận thù từ kiếp trước tới kiếp này quét qua tôi, ánh mắt sắc bén: “Cố Tương, sao anh dám nhắc đến hai chữ lương tâm với tôi? Kiếp trước, tôi bị anh lừa kết hôn, trên người gánh khoản nợ hơn trăm triệu, một người mẹ đ-i-ê-n và một đứa cháu trai, những thứ này đều là anh quăng cho tôi, còn anh thì ôm Lâm Tử Dao cùng nhau trải qua cuộc sống tự do tự tại.”
“Anh để cho tôi phải chịu trách nhiệm về cuộc đời anh, anh mới chính là kẻ độc ác!”
Nếu không phải bị bọn họ tính kế, sao tôi lại phải khổ sở như vậy chứ?
Cố Tương bị những lời nói sắc bén của tôi dọa sợ, hắn mở miệng ấp úng nói: “Không phải chỉ để cô chăm sóc mẹ tôi và cháu tôi vài năm thôi sao?”
“Có cần phải tức giận như vậy không?”
Tôi cười, thật tức cười.
Bọn họ có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như vậy, sao có thể để ý đến lời chất vấn của tôi chứ.
Cũng may, tôi biết bọn họ không có lương tâm.
Bình tĩnh lại một lúc, tôi lại cười: “Đúng, anh thấy nó chỉ là chăm sóc vài năm, anh cũng thấy nó rất nhẹ nhàng đấy, vậy nên từ giờ anh có thể chăm sóc thật tốt nha.”
“Đúng rồi, các người đừng nghĩ đến chuyện lừa gạt các cô gái vô tội khác làm bảo mẫu cho các người, tôi sẽ giám sát các người, hơn nữa đừng có ý nghĩ chạy trốn, cho dù hai người chạy đến chân trời góc bể, tôi đều tìm được hai người.”
“Và báo cho gia đình mẹ anh biết về nơi ở của anh.”
Mỗi lời tôi nói ra, sắc mặt của bọn họ liền trắng bệch đi một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-va-mat-chong-va-bach-nguyet-quang/chuong-12.html.]
Gia đình mẹ Cố rất không dễ chọc, nếu tìm được họ có thể xé x-á-c bọn họ.
Những lời này đã kích thích đến bọn họ, Cố Tương và Lâm Tử Dao kích động xông tới mắng tôi: “Kiếp trước cô chăm sóc bà ấy lâu như vậy, cho dù là hòn đá cũng sẽ có tình cảm, sao cô lại thể thờ ơ như vậy!”
“Mẹ Cố sinh anh, nuôi anh, anh không chịu chăm sóc bà ấy, anh mới là người vô lương tâm!”
Tôi không sợ.
Bỗng nhiên, có một cậu bé bốn, năm tuổi ôm lấy chân tôi, mắt đỏ hoe: “Dì ơi, cháu muốn được đi theo, cháu... cháu không muốn rời xa dì.”
Chậc.
Thiếu chút nữa là quên mất tên nhóc này, nó dĩ nhiên cũng đã trở lại.
“Dì, cháu là Dạng Dạng đây.” Cố Dạng rơi nước mắt: “Cháu chỉ muốn theo dì thôi, cháu muốn ở bên dì mãi mãi!”
Tôi chậm rãi gỡ ngón tay nó ra: “Dạng Dạng, tôi nhớ cháu vẫn luôn chuyển tiền cho một người tên Tử Dao, lúc tôi hỏi thì cháu cúi đầu nói là bạn gái cháu, tôi nghĩ, cháu lớn rồi, yêu đương là chuyện bình thường nên tôi mới không quản.”
“Đến khi trước khi ch-ếc tôi mới biết được, cháu biết bọn họ vẫn còn sống, chỉ là hợp tác với bọn họ lừa gạt tôi, phải không?”
“Tôi vốn coi cháu như con ruột, lại quên mất cháu họ Cố, là người của Cố gia.”
“Kiếp này, cháu tự giải quyết đi.”
Lúc tôi xoay người rời đi, Cố Dạng kéo góc áo tôi, cẩn thận từng li từng tí, đầy mong chờ hỏi: “Có thể cho cháu một cơ hội nữa được không?”
Tôi gằn từng chữ: “Mơ đi.”