Sống lại vả mặt trà xanh muốn cướp suất học - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-29 01:22:37
Lượt xem: 80
Tuy nhiên, tôi sẽ lên tiếng cho chính mình.
Tôi tiến lên hai bước, gạt mớ tóc đang che hai bên má trước mặt mọi người.
“Trần Âm Âm, cậu không phải đang cố ý làm cho mọi người hiểu lầm tôi à?”
“Cậu nói muốn cảm ơn chúng tôi, muốn làm canh sườn cho cả nhà chúng tôi, lại sơ ý làm bỏng mặt mình, anh tôi vừa về liền tặng cho tôi một cái tát.”
“Là ai vô tội đây?”
Trần Âm Âm ngây người nhìn tôi, trong nhất thời thậm chí còn quên phản ứng.
Các bạn trong lớp nhìn nhau, một vài người bạn của tôi bắt đầu châm dầu vào lửa.
“Trần Âm Âm trông thì mềm yếu, sao lại đặt điều như vậy nhỉ?”
“Đúng là có âm mưu, đây còn không phải là cố ý chia rẽ quan hệ giữa các bạn học hay sao? Chẳng lẽ cô ta biết gia đình chúng ta có hợp tác làm ăn nên cố ý nói để gây sự?”
Mới nói vài câu, những người ủng hộ Trần Âm Âm đã quay lưng với cô ta, dù cô ta có giải thích như thế nào đi nữa cũng không có tác dụng gì.
Nhưng tôi đã lợi dụng tình huống này để lấy đi thuốc mỡ dùng trị vết bỏng của cô ta.
Nếu không có khuôn mặt quyến rũ này.
Tôi muốn xem cô ta làm thế nào tiếp tục làm một bông sen trắng đây!
Kỳ thi đại học sắp đến, tôi và Trần Âm Âm đang vừa đấu trí vừa đấu thành tích học tập.
Điểm của tôi tăng đều, cô ta thì càng ngày càng xuống dốc.
“Thẩm Du, cậu có thể chỉ tôi mấy bài tập này được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-va-mat-tra-xanh-muon-cuop-suat-hoc/chuong-9.html.]
Khi tôi nhìn lên khuôn mặt của cô ta, tôi muốn cười lắm.
Cô ta vẫn như mọi khi:
“Tôi biết cậu vẫn còn tức giận về mấy chuyện hồi trước.”
“Tôi xin lỗi, đều là tại tôi, nếu cậu vẫn còn giận như vậy, giờ tôi ở trước mặt mọi người quỳ xuống xin lỗi cậu.”
Mọi người liền nhìn qua.
Tôi không nhịn được cười thành tiếng, ngồi thẳng dậy nhìn nhìn cô ta với nụ cười trên môi.
Thấy tôi không ngăn cản, Trần Âm Âm sững sờ.
“Thẩm Du, tôi… tôi sẽ quỳ xuống để xin lỗi cậu.”
Tôi chớp mắt, gật đầu đồng ý: “Được, cậu có thể quỳ.”
Trần Âm Âm bị tôi làm cho cứng họng, cô ta nhìn xung quanh một cách bất lực, nhưng tiếc là không ai trong lớp đứng ra nói hộ cho cô ta.
Cô ta đứng trước chỗ tôi ngồi, không quỳ, tuyệt nhiên không quỳ.
“Ây da.”
Tôi lắc đầu: “Cậu muốn tôi tha thứ cho cậu, tha thứ cho cậu chuyện gì? Lần trước xảy ra chuyện gì? Chuyện lần trước chẳng phải đã qua lâu rồi sao? Muốn ám chỉ gì thì cứ nói, sao phải làm mấy chuyện này?”
“Ai không biết còn tưởng tôi đang bắt nạt cậu.”
Trần Âm Âm điên cuồng lắc đầu: “Không phải đâu, Thẩm Du, cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn hỏi cậu mấy câu bài tập thôi.”
“Cậu học giỏi, gia cảnh lại tốt. Tôi chỉ là trẻ mồ côi, phải sống dựa dẫm vào người khác. Chắc là do tôi quá kém cỏi, quá nhạy cảm rồi. Nếu cậu muốn tôi quỳ thì tôi sẽ quỳ.”