Sống Lại Vào Ngày Nóng Kinh Hoàng - 12 end
Cập nhật lúc: 2024-08-17 16:42:08
Lượt xem: 3,502
"Vợ ơi, em rất quan tâm đến con trai chúng ta, đúng không?"
"Chắc chắn em không nỡ thấy nó phải chịu khổ, phải không?"
"Chỉ cần em trở về, anh sẽ tha thứ cho em, chúng ta sẽ lại là một gia đình hạnh phúc ba người!"
Video dừng lại ở đây.
Tôn Hiên đã phát điên!
Tôi mở trừng mắt, đầu óc chỉ còn lại những từ này, rồi xem đi xem lại video hai lần.
Video không có sự xuất hiện của người khác!
Hơn nữa, anh ta nói “gia đình ba người”, có nghĩa là bố mẹ chồng đã không còn!
Người bình thường nếu không có vật phẩm, sẽ không thể sống sót lâu đến vậy.
Nhưng Tôn Hiên và Tôn Tiểu Đào đã sống đến giờ!
Tôi chạy vào nhà vệ sinh, nôn mửa vào bồn cầu.
Khi nghĩ đến nụ cười biến thái của Sun Xuan, dự cảm đáng sợ trong lòng không thể nào xua tan.
25
Gần nửa đêm, điện thoại tôi reo hai tiếng.
Tôi vội mở điện thoại và thấy là âm thanh từ con trai gửi đến.
"Đừng về!"
"Không thì sẽ giống như dì Hàn, bị ông ta bán đi..."
Chưa dứt lời, bỗng nhiên có tiếng "rầm" vang lên.
Tiếp theo là giọng Tôn Hiên tức giận.
"Mày là thằng trắng mắt, được nuôi ăn ngon mặc đẹp đến giờ, mà mày lại dám phản bội tao!"
"Đồ khốn, tao sẽ đánh c.hết mày!"
"…"
Lời nhắn cuối cùng kéo dài đến 60 giây.
Ngoài vài giây đầu tiên là giọng Tôn Tiểu Đào, phần còn lại chủ yếu là tiếng đánh đập và chửi mắng.
Tôi bịt miệng, trong đầu chỉ còn hình ảnh Tôn Tiểu Đào bị đánh đến chảy m.á.u đầy mặt.
Tôn Hiên đã hoàn toàn đi.ên loạn.
Anh ta và vài tên côn đồ khác lập thành một nhóm nhỏ, hàng ngày sống bằng cách cướp bóc.
Ban đầu mọi người còn nhịn được.
Nhưng họ cướp bóc quá mức trắng trợn, gây nên sự phẫn nộ của mọi người, cuối cùng bị jiet chếc.
26
Không ai ngờ rằng, đợt nắng nóng này lại kéo dài suốt hơn sáu tháng.
Mưa như trút xuống, rơi liên tục trên kính cửa sổ.
Bầu trời u ám, những giọt mưa lớn rơi từ trên xuống.
Mưa rồi?
Tôi vặn tay mình, không thể tin vào mắt mình nhìn ra ngoài cửa sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-vao-ngay-nong-kinh-hoang/12-end.html.]
"Ơ..."
Rát quá, quả thật là mưa!
Ngoài cửa sổ, một vài người mặc áo sơ mi ngắn tay chạy ra từ trong nhà, vừa chạy vừa lột bỏ quần áo, lao vào trong mưa.
"Hahaha, mưa rồi!"
"Cuối cùng cũng mưa rồi!"
Những người đó không còn vẻ ngoài mập mạp như trước, giờ đây ai cũng gầy gò, suy dinh dưỡng.
So với họ, sắc mặt tôi tốt giống như một ngoại lệ.
Cơn mưa xối xả đổ xuống, nhanh chóng làm ướt những người đó, nhưng không dập tắt được hy vọng trong mắt họ.
Đến lúc này, tôi mới xác nhận rằng đợt nắng nóng kéo dài suốt hơn nửa năm cuối cùng đã kết thúc!
27
Sau thời kỳ thời tiết cực đoan, vấn đề đầu tiên phải đối mặt là công tác tái thiết sau thảm họa.
Mặc dù thời tiết vẫn còn nóng, nhưng đã ổn định dưới 40°C.
Tôi gặp Hàn Lệ Lệ sau hai tháng.
Ngày hôm đó tôi liên hệ với công ty vệ sinh để dọn dẹp căn nhà mà Tôn Hiên và tôi mua sau khi cưới, rồi định rao bán.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Không ngờ người đến lại là Hàn Lệ Lệ.
Tôi cũng từ cô ấy biết được phần còn lại của câu chuyện.
Khi bố chồng nằm liệt giường, mẹ chồng suốt ngày khóc lóc ở nhà, đã xảy ra tranh cãi gay gắt với Tôn Hiên.
Kết quả là Tôn Hiên đánh ch.ết mẹ chồng, còn bố chồng cũng bị sốc mà ch.ết.
Thời tiết nóng bức, mỗi ngày đều có tin tức về cái c.h.ế.t vì nhiệt.
Tôn Hiên không dám ra ngoài, liền dùng con gái của Hàn Lệ Lệ để uy hiếp, bắt cô ra ngoài tìm vật phẩm.
"May mà tìm được vật phẩm!"
"Không thì, anh ta sẽ cố tình ngược đãi Linh Linh..."
Hàn Lệ Lệ nói đến đây, cơ thể hơi run rẩy, như nhớ lại những ký ức không vui.
"Tôn Hiên là một thằng khốn nạn!"
"Đánh đập Linh Linh rồi, lại còn vì một thùng mì ăn liền mà bán tôi cho lão già dưới lầu."
Hàn Lệ Lệ nghẹn ngào, định nắm tay tôi.
"Tôi đã làm hỏng gia đình của cô, xin lỗi..."
28
"Xin lỗi à, tôi không chấp nhận!"
Tôi rút ba trăm tệ đặt lên bàn.
"Đây là tiền công hôm nay."
Thấy tôi định đi, ánh mắt Hàn Lệ Lệ lóe lên vẻ vội vã: "Từ Tịnh, tôi thật lòng muốn xin lỗi."
"Vậy tôi cũng thật lòng không muốn chấp nhận lời xin lỗi của cô."
Tôi đứng dậy, nhìn xuống cô ấy:
"Nói cho cùng, những gì xảy ra với cô, kết cục của con gái cô, đều do cô tự gây ra."
-Hết-