Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Vào Ngày Nóng Kinh Hoàng - 3

Cập nhật lúc: 2024-08-17 16:33:34
Lượt xem: 2,302

6

 

Đêm đó, tôi vừa định đi ngủ thì điện thoại reo.

 

"Em yêu, con trai đột nhiên bị viêm ruột, giờ phải làm sao?"

 

Nghe thấy tiếng khóc mơ hồ ở đầu dây bên kia, tôi khó chịu day day trán: 

 

"Bị viêm ruột thì uống thuốc, không thì mau chóng đưa đến bệnh viện, gọi cho tôi có ích gì?"

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

"Chỉ là... con nói muốn tìm em..." Tôn Hiên ngượng ngùng giải thích một câu.

 

Nhưng trước khi anh ta kịp đưa điện thoại cho Tôn Tiểu Đào, màn hình đã đen lại.

 

Cuộc gọi bị cắt đứt một cách đơn phương.

 

Tôi hiểu rõ ý định của Tôn Hiên. 

 

Anh ta biết tôi quan tâm đến Tôn Tiểu Đào, nên muốn lợi dụng cơ hội này để ép tôi về nhà.

 

Nhưng anh ta không biết rằng, Từ Tịnh, người đã từng quan tâm đến họ, luôn đặt họ lên hàng đầu, đã bị chính tay họ hại c.hết.

 

Tôi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.

 

7

 

Trong vài ngày tiếp theo, tôi tận hưởng cảm giác thoải mái với điều hòa 24/24, mỗi ngày chỉ ngủ và mua sắm trực tuyến một loạt vật tư.

 

Vừa mới dọn ra ngoài, nhiều đồ dùng sinh hoạt cần phải sắm mới.

 

Trước đây, tôi có thể còn tiếc tiền. 

 

Nhưng khi nghĩ đến việc bản thân tằn tiện để rồi cuối cùng lại bị người khác hưởng lợi, tôi liền không còn do dự nữa.

 

Tằn tiện để làm gì?

 

Cái gọi là "hiền thê lương mẫu" chẳng qua chỉ là cái gông cùm trói buộc lên người phụ nữ mà thôi.

 

Trở lại kiếp này, tôi chỉ muốn sống tốt cho bản thân.

 

Ngay trong ngày đặt hàng, tất cả các vật tư đều được giao đến tận nơi.

 

Ngoài việc chất đầy các tủ lạnh, tủ đông, tôi còn chuẩn bị một lượng lớn thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt.

 

Riêng nước khoáng đã có tới 100 thùng.

 

Trước đây vì Tôn Tiểu Đào, những đồ lạnh, dầu mỡ, tôi không dám ăn ở nhà. Lần này tôi trực tiếp tích trữ mấy thùng kem và đồ uống lạnh trong tủ luôn.

 

Để đảm bảo nước sinh hoạt, tôi còn đặt mua ba thùng nước lớn, để lần lượt trong phòng khách, bếp và nhà tắm.

 

Khi vật tư vừa sắp xếp xong một nửa, chuông điện thoại lại reo lên.

 

Bà mẹ chồng vẫn giữ nguyên giọng điệu cao ngạo: 

 

"Tịnh Tịnh, sống ở bên ngoài mấy ngày rồi, cũng nên hết giận rồi nhỉ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-vao-ngay-nong-kinh-hoang/3.html.]

 

"Hơn nữa, khách sạn một ngày mất mấy trăm tệ, cứ cho là có tiền thì cũng không thể phung phí như vậy."

 

"Con cũng đã làm mẹ rồi, đừng có hành xử thiếu suy nghĩ như thế!"

 

8.

 

 

Tôi hành xử thiếu suy nghĩ?

 

Ôi trời ơi!

 

Con trai bà ngoại tình thì bà né tránh, con dâu tức giận bỏ đi khách sạn thì lại thành ra thiếu suy nghĩ?

 

Làm người đừng quá tiêu chuẩn kép!

 

May mà kiếp trước tôi đã thấy đủ cái vô liêm sỉ của gia đình này, nên không ngạc nhiên khi mẹ chồng có thể nói ra những lời như vậy.

 

Tôn Hiên giật lấy điện thoại, nói một tràng: 

 

"Từ Tịnh, cô làm mình làm mẩy đủ rồi đấy!"

 

"Mẹ tôi đã hạ thấp bản thân để mời cô về nhà, cô còn muốn gì nữa?"

 

"Còn nữa, giữa tôi và Lệ Lệ không có chuyện gì cả, đừng có nghĩ bẩn thỉu như vậy!"

 

Tôi mặt không biểu cảm cúp máy.

 

Ban đầu, tôi định không gặp lại họ, để bản thân được yên ổn. Nhưng lời nói của Tôn Hiên đã thành công khiến tôi thay đổi ý định.

 

Nếu họ chê cuộc sống quá yên bình, thì để tôi trở về làm cuộc sống của họ thêm phần “thú vị”!

 

9

 

Trở về nhà, tôi thấy con trai đang ngồi trên sofa xem tivi. Thấy tôi về, nó chỉ hừ lạnh một tiếng.

 

Tôi bĩu môi, rồi lập tức dời ánh mắt đi.

 

Trước đây tôi coi nó là con trai, nên đặc biệt quan tâm đến suy nghĩ và cảm xúc của nó.

 

Nhưng mối quan hệ mẹ con giữa tôi và nó đã chấm dứt khi nó cùng Tôn Hiên bày mưu tính kế hại tôi ở kiếp trước.

 

Không trả thù nó đã là sự khoan dung lớn nhất của tôi với tư cách là một người mẹ rồi.

 

Bữa tối, mẹ chồng nấu ba món mặn một món canh.

 

Để ép tôi tự động tiếp quản việc nấu nướng, bà ấy đã làm cả bữa cơm mặn chát, chẳng thể nào nuốt nổi.

 

Người lớn còn có thể chịu đựng, nhưng Tôn Tiểu Đào, vốn đã bị chiều chuộng thành hư, ném đũa xuống và tức giận lao ra ngoài.

 

"Chẳng ngon chút nào, không ăn nữa!"

 

"Tôi sẽ đi tìm dì Hàn, ăn gà rán và hamburger!"

 

Nhìn Tôn Tiểu Đào sắp chạy ra ngoài, tôi lạnh lùng liếc qua Tôn Hiên.

Loading...