Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SỐNG LẠI VÀO NGÀY XẢY RA ÁN MẠNG - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-07-04 15:18:38
Lượt xem: 132

14.

 

Ngày hôm sau, sức khỏe của Dao Dao đã ổn định trở lại, bác sĩ nói chỉ cần nằm thêm hai ngày nữa là có thể xuất viện được rồi.

 

Tôi đã thu xếp công việc rồi xin phép nghỉ làm ở công ty.

 

Một đồng nghiệp rất nhiệt tình đã đem tiền lương đến cho tôi, giúp tôi giải quyết được nhu cầu cấp thiết lúc này.

 

Bây giờ tôi không còn nhiều thời gian nữa. Ngày tôi đưa Dao Dao ra viện và về nhà cũng sẽ là ngày bọn họ động thủ.

 

Mỗi khi đưa đón Dao Dao, mỗi khi dẫn khách đi xem nhà, tất cả đều là cơ hội cho bọn họ tấn công tôi.

 

Thực sự rất khó lòng phòng bị.

 

Đêm đó, tôi trằn trọc mãi mà không ngủ được.

 

Người bình thường khó có thể chủ động làm hại người khác.

 

Trong tiềm thức, tâm lý của mọi người là tự động bảo vệ bản thân và người khác, việc chủ động tấn công đối với tôi là một thử thách cần vượt qua ranh giới tâm lý.

 

Mỗi khi tôi yếu lòng muốn rút lui thì những ký ức kiếp trước lại hiện về, mang lại sức mạnh cho tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-vao-ngay-xay-ra-an-mang/chuong-14.html.]

 

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

Khi bình minh ló rạng, tôi đã có một kế hoạch hoàn hảo.

 

Tôi ôm Dao Dao vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về và hôn lên trán bé con nhiều lần, nước mắt tuôn trào.

 

Lần này tôi phải mạo hiểm lấy thân mình làm mồi nhử, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể tôi sẽ không bao giờ gặp lại con nữa.

 

Tôi nhất định phải xử lý hai tên c.ầ.m t.h.ú đó, không thể để chúng tồn tại như một quả b.o.m hẹn giờ trong cuộc đời Dao Dao.

 

Buổi sáng, Dao Dao ăn một chút rồi ngoan ngoãn duỗi tay nhỏ ra chờ y tá đến tiêm.

 

Tôi đã sắp xếp mọi thứ, sau đó nhờ chị gái ở giường bên cạnh để mắt đến Dao Dao rồi một mình rời khỏi bệnh viện.

 

Tôi không trực tiếp về nhà, mà đi đến một nơi khác, để lại một giỏ hoa quả trước cửa căn hộ áp mái thứ tư của ông già.

 

Có ơn báo ơn.

 

Nhờ chị Lý nên tôi mới biết, ông Lưu, người đã giúp tôi vào ngày hôm đó, trước kia từng là một họa sĩ. Sau đó ông Lưu mắc bệnh Alzheimer tuổi già, ngày đó ông mở cửa sổ cho tôi là bởi vì thấy được Dao Dao, ông đã xem con bé như con gái của mình.

 

Dù sao ông cũng đã cứu mạng tôi, tôi muốn gửi lời cảm ơn.

 

Tiếp theo sẽ là thời điểm để chiến đấu.

Loading...