Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sự chiếm hữu của mẹ chồng - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-08 23:24:37
Lượt xem: 73

Được sự đồng ý của tôi, Vương Xuyên bắt đầu sử dụng số tiền trong thẻ của tôi một cách công khai.

 

Tôi nhắm mắt làm ngơ.

 

Tình cờ là công ty của tôi đã thành lập một công ty con ở thành phố khác. 

 

Khi sếp hỏi tôi có sẵn sàng đến đó để phát triển không, tôi không ngần ngại và vui vẻ đồng ý. 

 

Vương Xuyên biết được chuyện này, vẻ mặt không muốn rời xa tôi, khóe mắt có chút đỏ lên:

 

"Ngôn Ngôn, sao em không bàn bạc với anh? Chúng ta kết hôn không lâu thì chia tay ở hai nơi. Nếu anh nhớ em thì phải làm sao?"

Trà Sữa Tiên Sinh

 

Kỳ thực, nếu không phải vì mẹ anh ta thì Vương Xuyên quả thực đối với tôi rất tốt.

 

Tôi từng bị thu hút bởi vẻ ngoài như một "chú cún ngoan" của anh ta.

 

Nhưng sau khi tôi phải trải qua những điều này, anh ta đã không chút do dự lựa chọn đứng về phía mẹ mình.

 

Tôi cưỡng lại ý muốn đ.ấ.m anh ta và mỉm cười:

 

“Chúng ta còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội ở bên nhau. Bây giờ em ra ngoài làm việc chăm chỉ, sau này cho con em một môi trường sống tốt hơn chẳng phải là điều tốt sao?”

 

Mẹ chồng bên cạnh đang nhét quả anh đào vào miệng.

 

Bà nghe xong thì mỉm cười gật đầu, trong mắt có chút cảm kích:

 

“Quả nhiên là con dâu nhà họ Vương chúng ta, ý thức tư tưởng của con khá tốt.”

 

Bà vỗ vỗ Vương Xuyên, tựa như an ủi anh ta:

 

"Con trai, hãy để nó đi đi. Vừa lúc con ở nhà chăm sóc mẹ. Mẹ đang cảm thấy nặng nề và rất cần người chăm sóc."

 

Tôi nhìn thân hình mập mạp của mẹ chồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/su-chiem-huu-cua-me-chong/chuong-10.html.]

 

Nó nặng thật nhưng là do ăn quá nhiều.

 

Sau khi xuất viện ngày hôm đó, tận đáy lòng tôi cảm thấy rất xấu hổ vì bà ta, thế mà lại thấy Vương Xuyên dùng tiền của tôi để thuê bảo mẫu cho bà.

 

Anh ta ngày càng vô đạo đức và bây giờ anh ta còn trực tiếp lấy thẻ của tôi để tiêu tiền. 

 

Mẹ chồng suốt ngày mua đồ ăn thức uống đắt tiền. Nhà tràn ngập các loại đồ dùng cho trẻ em, thậm chí bà còn mua cho mình vài chiếc túi xách hàng hiệu và khăn lụa, ngày nào cũng chụp ảnh khoe các chị em của bà ta.

 

Vương Xuyên nhếch môi, tựa hồ sắp khóc:

"Ngôn Ngôn, khi nào nhớ em anh sẽ đến thăm em."

 

"Này, Ngôn Ngôn nó lớn như vậy rồi, con đến thăm làm cái gì?"

 

Mẹ chồng ngắt lời anh một cách bất mãn.

 

"Việc chính ở nhà bây giờ là chăm sóc mẹ, con có hiểu không?"

 

Bà ta nhai quả anh đào với vẻ mặt đầy khiêu khích, giống như một con công chiến thắng.

 

Tôi cũng gật đầu với Vương Xuyên:

 

“Anh ở nhà chăm sóc mẹ thật tốt nhé, chuyện khác đừng lo lắng, khi nào có thời gian em sẽ quay lại thăm anh.”

 

Tôi biết một khi rời đi, e rằng trong một thời gian sẽ không thể gặp được Vương Xuyên.

 

Với bản tính ích kỉ của mẹ chồng, bà ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để giữ Vương Xuyên ở bên mình.

 

Vương Xuyên còn muốn nói chuyện, lại bị mẹ chồng cắt ngang:

 

"Ngôn Ngôn, con cứ đi đi, Tiểu Xuyên và mẹ sẽ ở nhà chăm sóc nhau thật tốt."

 

Tôi gật đầu và không chần chừ gì nữa, tôi kéo chiếc vali và bước ra ngoài.

Loading...