SỰ CỐ XUYÊN SÁCH KỊCH TÍNH - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-05-30 00:08:37
Lượt xem: 395
6
Chuyện của Phó Minh Thần tạm thời gác lại.
Tôi tính toán thời gian và bắt đầu chuẩn bị kế hoạch cứu phản diện.
Phản diện chính của câu chuyện này là Hà Mộc Sinh, đại diện điển hình của loại người giả tạo, ăn mặc bảnh bao nhưng tàn bạo.
Để chiếm được trái tim nữ chính Diệp Tiểu, hắn không từ thủ đoạn, làm đủ chuyện xấu xa.
Tất nhiên.
Đó là cài đặt ban đầu của tôi.
Bây giờ nữ chính Diệp Tiểu đã bị chính vẻ đẹp của mình làm ch///ết trước khi gặp Hà Mộc Sinh, và phản diện này cũng sắp bị nổ ch///ết trong một tháng tới vì rò rỉ khí ga.
Kết cục này không phải không hoàn hảo, chỉ có thể nói là đáng tiếc.
...
Tối hôm đó, tôi đứng trước cửa Câu lạc bộ Thiên Lệ.
Đây là địa bàn của Hà Mộc Sinh.
Tôi dễ dàng lẻn vào, rồi bị chặn lại ở cầu thang tầng năm.
"Chỗ này không mở cửa cho công chúng, xin dừng lại."
Tôi lùi lại một cách xấu hổ.
Vừa quay đầu, tôi gặp ngay một người đàn ông say xỉn.
Hắn thấy tôi, mắt sáng lên, vẫy tay gọi: "Lại đây."
Tôi theo phản xạ muốn chạy, nhưng lại nghe hắn nói: "Đỡ tôi lên phòng số 1."
Tôi lập tức quay lại: "Vâng, ông chủ."
Khi tôi đỡ hắn lên, bảo vệ ở cầu thang nhìn tôi một cái rồi cho qua.
Trước cửa phòng số 1 còn đứng hai bảo vệ.
Thấy người đàn ông, họ chào: "Anh Vương."
Anh Vương chỉ vào bên trong: "Ông chủ có ở đây không?"
Bảo vệ trả lời nhỏ: "Tối nay có khách quý."
Anh Vương gật đầu, đẩy cửa định vào.
Tôi không có ý định vào theo, tối nay tôi chỉ đến để thăm dò tình hình.
Nghĩ vậy, tôi lùi một bước, chuẩn bị chuồn.
Nhưng cổ tay tôi bị ai đó nắm lấy.
Anh Vương kéo tôi vào theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/su-co-xuyen-sach-kich-tinh/chuong-6.html.]
"ch///ết tiệt!?"
Tôi kêu lên một tiếng, bên trong lập tức yên tĩnh.
Tất cả ánh mắt đổ dồn vào tôi.
Người đàn ông ngồi giữa ghế sofa đeo kính cận vàng, tóc hơi dài, khí chất lạnh lùng.
Ánh mắt hắn nhìn tôi làm tôi liên tưởng đến rắn độc, lạnh lẽo và nguy hiểm.
"Ông chủ, tôi đến muộn."
Hà Mộc Sinh nhìn tôi, hơi nhướng mày: "Cô ta là ai?"
Anh Vương cười khúc khích: "Tôi vừa thấy cô ta lén lút bên dưới, có vẻ không bình thường."
"Nên tiện thể mang lên đây."
Tôi: "..."
Tôi thật là ngốc.
Tôi cố tránh ánh mắt Hà Mộc Sinh, nhưng lại bắt gặp ánh mắt khác.
"??"
Tôi nhìn Hoắc Tử An, ngơ ngác.
Hà Mộc Sinh chú ý thấy điều khác thường của tôi, cười nhìn Hoắc Tử An: "Sao? Tử An, cậu quen cô ta?"
Hoắc Tử An mở vài nút áo sơ mi trước ngực, ngồi lười biếng trên sofa.
Khóe miệng ngậm điếu thuốc, khác hẳn vẻ ngoài ngày thường.
Nghe vậy, anh nhìn tôi sâu xa, có chút khó chịu, cười khẩy: "Trước đây chơi một lần, cô này đầu óc không tốt, bám theo tôi."
"Hôm nay chắc cũng đến tìm tôi."
Tôi ngẫm nghĩ vài giây, hiểu ra.
Mấy ngày nay Hoắc Tử An không về nhà chắc là đang làm nhiệm vụ.
Tôi suy nghĩ vài giây, rồi lao đến ôm chân Hoắc Tử An bắt đầu khóc: "Anh Tử An, em nhớ anh lắm, mấy ngày nay anh không đến thăm em."
Đúng là tôi, phối hợp rất tốt.
Cơ bắp trên chân Hoắc Tử An lập tức căng cứng.
Anh gần như nghiến răng: "Cút đi."
Tôi lau mặt: "Được, cút ngay đây."
Tôi đứng dậy định chạy ra cửa, nhưng bị anh Vương nắm cổ áo kéo lại.
Hà Mộc Sinh: "Tôi đã nói cho cô đi chưa?"