SỰ CỐ XUYÊN SÁCH KỊCH TÍNH - Chương 8 - 9
Cập nhật lúc: 2024-05-30 00:09:09
Lượt xem: 252
8
Câu lạc bộ Thiên Lệ.
Có người phát hiện tờ giấy dưới đệm ghế.
"Ông chủ, nhìn cái này."
Hà Mộc Sinh hờ hững nhận tờ giấy, cúi đầu xem.
Trên giấy chỉ có bốn chữ: "Cẩn thận khí ga."
Xung quanh im lặng đến đáng sợ.
Hà Mộc Sinh nhìn tờ giấy một lúc, khóe miệng khẽ nhếch lên, rồi dùng bật lửa đốt cháy tờ giấy.
Hắn ngẩng đầu: "Người đâu, đem Khí Ga lại đây."
Vài phút sau, một người đàn ông mặt mũi bầm dập bị dẫn đến trước mặt Hà Mộc Sinh.
"Khí Ga, anh theo tôi ba năm rồi, tôi chưa bao giờ nghi ngờ anh."
Hà Mộc Sinh dùng mũi chân nâng cằm hắn: "Vì vậy tôi cho anh một cơ hội, rốt cuộc ai phái anh đến?"
9
Chuyện xảy ra ở Câu lạc bộ Thiên Lệ, tôi không biết.
Lúc này tôi đang co rúm ở góc tường, nhát như một con chim cút.
Hoắc Tử An đứng trước mặt tôi, mắng té tát.
"Cô gan lớn thật đấy, đó là chỗ nào mà cô dám đến?" Hoắc Tử An dùng ngón tay chọc vào đầu tôi, "Hôm nay nếu tôi không ở đó, xem cô làm sao?"
Tôi ôm đầu, lí nhí: "Anh không phải đã ở đó sao?"
Hoắc Tử An không nghe rõ: "Cô nói gì?"
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: "Tôi nói, anh đã ở đó mà."
Tôi lại bắt đầu cười cợt: "Cảm ơn anh, cảnh sát Hoắc."
"Ở bên anh, cảm giác an toàn tràn đầy!"
Hoắc Tử An ngẩn ra một chút, cố nén nụ cười đang xuất hiện trên môi, quay đầu đi: "Cần cô nói sao?"
Anh không biết, lời tôi nói là thật lòng.
Bây giờ tôi vẫn còn nhớ cảm giác ấm áp khi ở trong vòng tay anh.
Tôi thở dài, thật muốn được chạm vào anh lần nữa.
Nhưng mong muốn của tôi không thành.
Hoắc Tử An nhận cuộc điện thoại và vội vàng rời đi.
Trước khi đi, anh nói: "Câu lạc bộ Thiên Lệ có chuyện, cô ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi về."
...
Chuyện gì xảy ra ở Câu lạc bộ Thiên Lệ tôi không biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/su-co-xuyen-sach-kich-tinh/chuong-8-9.html.]
Nhưng tôi thì gặp rắc rối.
Ra ngoài đổ rác, tôi bị bắt cóc bằng bao tải.
Trong xe lắc lư, tôi hơi chóng mặt.
Tôi không thể thấy xung quanh là gì, chỉ có thể phân biệt bằng tai.
Ừm, có người đang ăn gì đó.
Có người đang ngáy.
Còn có vài người đang chơi bài.
ch///ết tiệt!
Không ai tôn trọng tôi cả!
Đang nghĩ vậy thì xe dừng lại, vì quán tính, tôi lao người về phía trước rồi ngã đầu xuống đất.
"Á—"
Trong xe lập tức yên tĩnh.
Cửa xe mở ra, giọng nam trầm vang lên: "Người bị bắt đến rồi?"
"Đưa vào, ông chủ muốn gặp cô ta."
Vừa dứt lời, tôi bị kéo lên.
...
Đi khoảng mười phút thì đến nơi.
Bao tải trên đầu được tháo ra, ánh sáng chói lóa làm tôi không mở nổi mắt.
Môi trường xung quanh rất lạ, như một nhà máy bỏ hoang.
"Cô là Lâm Chi?"
Tôi nheo mắt nhìn về phía đó.
Một người đàn ông thấp béo ngồi trên ghế sofa, đang quan sát tôi.
Hắn trông... không dễ diễn tả.
Gắng gượng coi là người.
Tôi không cần nghĩ nhiều cũng biết hắn là ai.
Kẻ thù đầu tiên của Hà Mộc Sinh, Lạc Đà.
Dù sao thì tôi cũng đã mô tả hắn như vậy trong truyện.
Nhìn khuôn mặt này, tôi cảm thấy có chút tội lỗi.
Là tôi ngày xưa đã quá sơ suất.
Nhưng đó không phải trọng điểm.
Trọng điểm là Lạc Đà lúc này đáng lẽ đang ở trong tù chứ!?