SỰ LỘT XÁC CỦA PHƯỢNG HOÀNG - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-31 23:34:26
Lượt xem: 1,428
2
Nếu chuyện chỉ dừng lại ở đó thì cũng không có gì.
Dù sao trên thế giới này có người giàu người nghèo, nước sông không phạm nước giếng là được.
Nhưng không lâu sau, một tối, Thịnh Dao lục tung tủ đồ tìm kiếm, đột nhiên quay lại:
"Chai tinh chất trứng cá của tôi mất rồi."
Hạ Lam ngạc nhiên: "Không thể nào, có phải cậu mang về nhà quên không?"
"Không thể! Hôm qua về tôi tự tay bỏ vào túi, sáng nay tôi còn dùng."
Tôi đang điên cuồng gõ máy tính, cố gắng hoàn thành bài viết quảng cáo để lấy năm trăm tệ tiền nhuận bút.
Kết quả ánh sáng trước mắt hơi tối lại, Thịnh Dao đã đứng bên cạnh tôi.
Cô ấy nhìn xuống tôi, giọng điệu không thân thiện: "Cậu có thấy chai tinh chất trứng cá của tôi không?"
"Không."
Tôi không ngẩng đầu, tiếp tục viết, kết quả Thịnh Dao vẫn đứng yên bên cạnh tôi,
"Mạnh Thính Trúc, nói thật đi, chúng ta đều là bạn cùng phòng, tôi không muốn nghi ngờ cậu. Nhưng ban ngày tôi và Hạ Lam, Hùng Nhã đi chơi, chỉ có cậu ở ký túc xá."
Tay tôi dừng lại trên bàn phím, ngước mắt nhìn cô ấy: "Vậy thì sao?"
Thịnh Dao không khách sáo: "Vậy cậu mở tủ quần áo và ngăn kéo ra cho tôi kiểm tra."
"Chuyện này cậu không quyết được, dù có gọi bố tổng giám đốc của cậu đến cũng không quyết được."
Tôi cố nén giận, nói bình tĩnh hết mức,
"Báo cảnh sát đi, bảo họ mang lệnh khám xét đến, lục tung cả ký túc xá, cả trường cũng được."
"Cậu!"
Sắc mặt cô ấy thay đổi: "Không thấy quan tài không đổ lệ phải không?"
Nói rồi, cô ấy lấy điện thoại ra, gọi điện.
Tôi tưởng cô ấy báo cảnh sát, không ngờ gọi cho người nhà:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/su-lot-xac-cua-phuong-hoang/chuong-2.html.]
"Mẹ, tuần trước mẹ mới mua cho con chai tinh chất trứng cá bị người ta lấy mất ở ký túc xá."
Chắc là muốn mẹ đứng về phía mình, nói xong câu đó, cô ấy bật loa ngoài, nhìn tôi với vẻ hống hách.
Kết quả đầu dây bên kia, giọng mẹ Thịnh Dao truyền đến:
"Dao Dao, mẹ đang định nói với con, chai tinh chất trứng cá của con quên trên bàn trà, chưa mang đến trường."
Chưa nói hết câu, Thịnh Dao đã vội vàng cúp máy.
Thấy tôi nhìn cô ấy một cách lạnh lùng, Thịnh Dao cắn môi rồi quay người định bỏ đi, nhưng tôi đã giữ chặt cổ tay cô ấy.
"Cậu làm gì vậy?!" cô ấy không chịu nổi hét lên, "Thả tôi ra! Đau quá!"
Tất nhiên là đau, đôi tay này đã quen làm việc đồng áng từ nhỏ, khi dùng sức thì tiểu thư được nuông chiều sao mà chịu nổi.
Tôi nén cơn giận nói: "Xin lỗi đi."
"Tôi xin lỗi cái gì? Đồ của tôi bị mất, trong ký túc xá chỉ có mình cậu, tôi không được nghi ngờ cậu sao?"
"Nhưng đồ của cậu không bị mất, mẹ cậu vừa nói đấy."
Bầu không khí trở nên căng thẳng ngay lập tức, thấy tình hình không ổn, Hạ Lam vội vàng chạy ra ngoài gọi quản lý ký túc xá vào.
Vừa mở cửa, Thịnh Dao đã bắt đầu rơm rớm nước mắt:
"Nhà tôi dù có điều kiện cũng phải tiết kiệm, có gì sai? Đồ mấy ngàn tệ, hỏi một câu thì sao? Tôi đâu có nói là cậu lấy..."
Quản lý ký túc xá vội nói: "Có gì từ từ nói, Mạnh Thính Trúc, em thả Thịnh Dao ra trước!"
Tôi buông tay, Thịnh Dao vừa xoa tay vừa khóc, lời nói đều ám chỉ tôi là người không biết điều.
Cô quản lý hòa giải: "Được rồi, Thịnh Dao hiểu lầm em, em cũng làm đỏ cổ tay bạn ấy rồi, đều là bạn cùng lớp, mỗi người nhường một bước."
Tôi nghĩ bỏ qua chuyện này, nhưng không ngờ Thịnh Dao lại không chịu.
"Cô ấy làm tôi đau, phải xin lỗi tôi!"
Tôi không muốn đôi co với ta ấy nữa, kéo ghế ra ngồi xuống tiếp tục viết bản thảo.
Thịnh Dao náo loạn một hồi, cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của Hạ Lam và Hùng Nhã mới chịu trở về chỗ ngồi.