SỰ LỘT XÁC CỦA PHƯỢNG HOÀNG - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-07-31 23:35:04
Lượt xem: 4,416
5
Chiều hôm đó, tôi vừa cập nhật xong hai chương tiểu thuyết, Thịnh Dao đã đỏ mắt đứng bên cạnh tôi.
"Mạnh Thính Trúc, rốt cuộc tôi đã đắc tội cậu ở đâu? Mới nhập học năm nhất, tôi còn chia sẻ kinh nghiệm mua sắm với cậu.
Ban đầu tôi thật lòng muốn làm bạn với cậu, cậu không đón nhận cũng thôi, sao lại hại tôi?"
"Cậu là công chúa thỉnh thoảng xuống trải nghiệm cuộc sống dân thường, chứ không định thực sự làm dân thường."
Tôi nói không cảm xúc,
"Hơn nữa, cần tôi hại cậu sao? Với trình độ học tập của cậu, cậu tự nhìn bài thiết kế đó xem, giống cậu làm ra không?"
Thực ra những trường hợp sinh viên trình độ có hạn, không làm được bài tập, các giáo viên phần nào cũng hiểu.
Nhưng chuyện của Thịnh Dao, thứ nhất là vì giáo viên đó nổi tiếng nghiêm khắc, gần đây trường cũng đang siết chặt do một số tin tức, thứ hai là vì… cô ấy thực sự quá phô trương.
Mua một bài thiết kế hoàn toàn không phù hợp với trình độ của mình, lại còn khoe khoang thành tích gần như gian lận.
Người khác đâu có ngốc.
Tin đồn càng ngày càng dữ dội, cuối cùng lãnh đạo khoa cũng bắt đầu can thiệp, nghe nói Thịnh Dao và nhóm có thể bị xử lý.
Tối hôm đó, Thịnh Dao về nhà.
Ngày hôm sau cô ta về ký túc xá, nói mẹ cô ta muốn mời tôi ăn cơm.
Tôi cứ nghĩ mình nghe nhầm: "Mời tôi? Mời thì phải mời Hạ Lam, Hùng Nhã chứ?"
Không biết mẹ Thịnh Dao làm gì, hôm qua còn đỏ mắt sợ hãi, công chúa đột nhiên trở nên tự tin:
"Mẹ tôi nói cậu từ một ngôi làng nhỏ thi đỗ vào đây, rất đáng khâm phục, bà ấy rất ngưỡng mộ cậu."
Vì lễ phép với người lớn, tôi đồng ý lời mời của mẹ Thịnh Dao.
Bà ấy đặt phòng riêng ở một nhà hàng cách xa trường, lái xe đến đón chúng tôi.
Khi nhìn thấy bà ấy, lòng tôi chua xót.
Tôi và Thịnh Dao làm bạn cùng phòng, mẹ tôi và mẹ cô ta cũng không chênh nhau nhiều tuổi.
Nhưng mẹ tôi già nua, mệt mỏi, còn mẹ Thịnh Dao dù tóc cũng được chăm chút gọn gàng, giống như người từ hai thế giới khác nhau.
"Thực ra trước đây Dao Dao đã về nhà nhắc đến cháu , nói cháu gia cảnh khó khăn, nhưng rất tự lập, bác cũng rất ngưỡng mộ những cô gái như cháu ."
Mẹ Thịnh Dao cười, lấy từ trong túi ra một hộp màu xanh lam in dòng chữ tiếng Anh, đẩy về phía tôi.
"Quà gặp mặt tặng cháu, hy vọng cháu thích."
Mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay lấp lánh.
Mặc dù tôi không nhận ra thương hiệu này, nhưng Tống Đường có một chiếc, chỉ là ít khi đeo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/su-lot-xac-cua-phuong-hoang/chuong-5.html.]
Giá trị khoảng hai mươi ngàn tệ.
Mẹ Thịnh Dao nhấp một ngụm trà, thong thả nói:
"Mạnh Thính Trúc, cháu và Thịnh Dao là bạn cùng phòng, sẽ ở cùng nhau suốt bốn năm đại học, có chút mâu thuẫn nhỏ là chuyện bình thường. Có hiểu lầm, nói rõ ra là được, nhưng có những tin đồn liên quan đến học tập, không thể nói bừa được."
Tôi cười, đóng hộp lại và trả lại: "Bác hiểu nhầm rồi, chuyện đó không liên quan đến cháu, bác nên hỏi lại Thịnh Dao về tình hình thực tế."
Bà nhẹ nhàng nhướn mày, lại lấy ra một túi màu đen vàng:
"Bộ mỹ phẩm này, cháu có thể gửi về cho mẹ dùng. Nghe Thịnh Dao nói, mẹ cháu nuôi cháu một mình rất vất vả, chắc không dùng được đồ tốt."
"Cháu là đứa trẻ thông minh, nên biết cái nào nhẹ cái nào nặng. Hơn nữa chỉ cần cháu ra mặt nói với nhà trường rằng cháu đã lan truyền tin đồn vì mâu thuẫn cá nhân."
"Cháu ở cùng Thịnh Dao, biết rất rõ bài tập của con bé đều tự làm, đúng không?"
Tôi hiểu rồi.
Bà ấy biết chuyện này không liên quan đến tôi, nhưng vẫn nghĩ chỉ cần một chiếc vòng tay và bộ mỹ phẩm là có thể mua chuộc đứa con gái nghèo này, đứng ra gánh tội cho con gái bà.
Nếu thực sự như bà nói, tôi chủ động nhận rằng tin đồn là do tôi lan truyền.
Thịnh Dao chắc chắn sẽ không bị kỷ luật, nhưng tôi sẽ bị.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Thịnh Dao và mẹ cô ta đối diện.
Cả hai người có biểu cảm kiêu ngạo giống hệt nhau, chỉ là người lớn tuổi hơn biết che giấu hơn.
"Bác, cảm ơn bác đã chiêu đãi hôm nay và cảm ơn bác đã cho cháu mở mang tầm mắt."
Tôi hít sâu một hơi, đứng dậy,
"Dù sao thì nhà Thanh đã sụp đổ hơn trăm năm rồi, cháu không ngờ lại được thấy hoàng hậu và công chúa tái hiện giữa nhân gian."
Sắc mặt mẹ Thịnh Dao từ tự tin bình thản bỗng trở nên u ám.
Bà lạnh lùng nói: "Quả nhiên là con nhà quê không có văn hóa, không có giáo dưỡng."
"Đúng vậy, tất nhiên không bằng con gái bác có giáo dưỡng."
Tôi gật đầu, cố gắng giữ cho biểu cảm bình tĩnh, nhưng móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay,
"Dù sao tôi từ nông thôn nghèo khó cũng phải tự làm bài tập, con gái bác bỏ tiền ra gian lận còn khoe khang khắp nơi, tôi làm sao sánh được?"
Thịnh Dao nhảy dựng lên định chửi mắng, nhưng bị mẹ cô ấy giữ lại.
"Đã không biết điều thì thôi vậy."
Mẹ Thịnh Dao lại trở về vẻ cao ngạo,
"Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cháu, làm người phải để lại đường lui, cẩn thận đắc tội với người không nên đắc tội."