Sư môn bất ổn - 43.2-47.1
Cập nhật lúc: 2024-08-28 09:03:51
Lượt xem: 404
Sư phụ khuyên ta:
"Đều là đồng môn, xé rách mặt mũi không hay đâu."
Cuối cùng, sau một hồi tranh cãi, thống nhất lời khai:
"Thời Vọng chính là người của ma tộc."
Sư phụ lại nói:
"Kiếm của ngươi có đủ nhanh không, nếu không để ta."
44.
Lúc này, chỉ cần Thanh Cực Tiên Tôn thừa nhận Thời Vọng là con trai ruột của hắn.
Chỉ một câu đơn giản, với ảnh hưởng của hắn trong tiên môn, có thể lập tức xua tan nghi ngờ của phần lớn người đối với Thời Vọng.
Nhưng hắn không làm vậy.
Ngược lại, hắn dẫn đầu đệ tử, tiến vào bí cảnh để bắt Thời Vọng.
Vì nơi này là bí cảnh do tổ sư thiết lập đặc biệt để khảo nghiệm đệ tử, nên chỉ có đệ tử mới được vào.
Thấy sư phụ lo lắng, ta nhẹ nhàng an ủi:
"Đồ nhi cũng sẽ vào xem thử, cố gắng tìm tiểu sư đệ trước bọn họ."
Anan
Tiểu sư muội bên cạnh ta kiên định giơ tay lên:
"Ta sẽ cùng sư tỷ vào!"
Lần này đến lượt ta lo lắng.
"Ngươi mới nhập môn vài tháng? Mới học được chút da lông, bí cảnh vốn dĩ đã đầy nguy hiểm, nay lại thêm tàn dư ma giáo, lỡ ngươi bị thương thì sao?"
Tiểu sư muội uất ức nắm chặt góc áo:
"Nhưng sư tỷ, ta đã thề trước mộ mẹ rằng sẽ bảo vệ tất cả người thân của mình."
45.
Cuối cùng, ta vẫn mang theo tiểu sư muội vào bí cảnh.
Sư phụ bảo với ta rằng, do kinh phí hạn hẹp, bộ trang phục xa hoa mà ông mua cho chúng ta chỉ đẹp mắt, không có bao nhiêu đạo cụ bảo mệnh.
Vì vậy, từ những cây bút vẽ lòe loẹt rách nát, chúng ta chỉ được nâng cấp thành những cây bút vẽ lòe loẹt sặc sỡ.
Bản chất không có cải thiện gì nhiều.
Lần này nếu có thể tìm thấy đại sư huynh và tiểu sư đệ, rồi bình an đưa họ ra ngoài là tốt nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/su-mon-bat-on/43-2-47-1.html.]
Nếu không đưa ra được, cũng không nên cố gắng quá.
Mọi việc phải đặt an nguy của mình lên hàng đầu.
Bên trong bí cảnh, hoàn toàn khác với bên ngoài Triêu Dao Sơn.
Cây đại thụ chọc trời mọc lên từ đất, bụi rậm sâu hun hút không thấy đầu, trong rừng sâu nở những đóa hoa rực rỡ đủ màu sắc, khi có người đi qua, chúng liền uốn lượn yêu kiều như đang khiêu vũ.
Tiểu sư muội ngồi xổm trước một bông hoa, không biết từ đâu lấy ra một quyển sổ.
Trên đó đầy những ký hiệu như quỷ vẽ bùa, chỉ có nàng mới hiểu được.
Nàng đọc từng từ từng chữ, rồi nói với ta:
"Sư tỷ, đây là cỏ Lộ Thảo, kỳ lạ… cỏ của ma giới sao lại mọc ở đây? Nếu nhìn nó quá nửa nén hương, sẽ bị trúng độc, rơi vào ảo cảnh do nó tạo ra."
Nàng ngẩng đầu lên, hỏi ta:
"Sư tỷ, ngươi đã nhìn nó bao lâu rồi?"
Ta: "…"
Ta: "Tính thời gian, cũng sắp trúng độc rồi."
46.
Lời cuối cùng tiểu sư muội nói với ta là:
"Sư tỷ, ta biết ngươi rất gấp, nhưng ngươi đừng gấp, để ta xem lại ghi chép, xem có cách nào giải độc không."
Sau đó, ta mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt đã khác.
Bức tường đất vàng nứt nẻ từ lâu, gió lạnh rít qua những khe hở lớn nhỏ.
Ta nằm trên giường làm từ cỏ tranh, trên người chỉ đắp một tấm đệm bông mỏng manh rách nát, mặc áo đơn và quần vá chằng chịt, tay chân đã tê cóng từ lâu.
Ta quá quen thuộc với tất cả những điều này.
Trước khi được sư phụ cứu, ta đã sống ở đây, trải qua mười lăm năm đầu đời.
47.
Lúc này, trời còn chưa sáng, ngoài cửa đã có tiếng bước chân.
Bên cạnh ta, trẻ con chen chúc nằm ngủ, từ ba bốn tuổi cho đến mười ba mười bốn tuổi.
Nhưng không đứa nào quá mười lăm tuổi.
Ta nghe thấy những người bên ngoài đang thì thầm bàn tán, nói rằng A Nhất ngày mai sẽ tròn mười lăm tuổi, có thể đưa vào cung.
A Nhất không phải là tên, chỉ là danh hiệu.