Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SƯ MUỘI ĐỪNG CUỐN, SƯ MÔN CHÚNG TA ĐÃ VÔ ĐỊCH - CHƯƠNG 19 NGĂN CẢN TAM SƯ HUYNH LẦM ĐƯỜNG LẠC LỐI!

Cập nhật lúc: 2024-05-30 16:07:30
Lượt xem: 266

Ban đêm tối đen như mực, chỉ có ánh trăng yếu ớt chiếu xuống.

 

Kỷ Hoài Tư đi trong rừng, không hề phát hiện sau lưng mình có một cái đuôi nhỏ.

 

Ngự Đan Liên nhịn không được sự tò mò trong lòng, đi theo Kỷ Hoài Tư, đương nhiên cũng không quên dùng Ẩn Tức Quyết.

 

Nàng đi theo Kỷ Hoài Tư đi tới một bãi đất trống, từ xa liền nhìn thấy trên đất trống có tám người đang tụ tập.

 

Trong đó có sáu người đang ngồi xếp bằng, tự mình chữa thương.

 

Hai người còn lại… Ngủ như heo vậy.

 

Ừm, hai con heo kia chính là Tạ Thanh Dư và Huyền Niệm.

 

Ngự Đan Liên nhìn thấy, Kỷ Hoài Tư lặng lẽ đi tới  bên cạnh Tạ Thanh Dư, dùng tay bóp lấy cổ nàng ta, trực tiếp xách nàng ta đi rồi.

 

Tạ Thanh Dư đang ngủ say lại không có dấu hiệu tỉnh lại.

 

Mà bảy người chung quanh không hề phát hiện ra.

 

Tam sư huynh bắt Tạ Thanh Dư làm gì?

 

Ngự Đan Liên chậm rãi che miệng lại.

 

Tạ Thanh Dư năm nay mười bốn tuổi, nhưng là cơ thể phát triển không hề kém hơn so với thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi chút nào, gương mặt nàng ta quyến rũ động lòng người, chẳng lẽ tam sư huynh coi trọng nàng ta sao?

 

Ngự Đan Liên trong lòng căng thẳng.

 

Không thể nào?

 

Nàng vội vàng đuổi theo sau.

 

Đi theo Kỷ Hoài Tư tới một sơn động khác, nàng vừa đi vào liền nhìn thấy Kỷ Hoài Tư đang cởi quần áo củaTạ Thanh Dư.

 

!

 

“Tam sư huynh!” Ngự Đan Liên bước ra.

 

Nàng nhịn không nổi, nhất định phải ngăn cản tam sư huynh lầm đường lạc lối!

 

Lúc này, Kỷ Hoài Tư lạnh lùng ngẩng đầu, khi nhìn thấy là Ngự Đan Liên thì vẻ mặt lập tức trở nên ôn hòa hơn.

 

Nhưng động tác trên tay hắn lại không có dừng lại.

 

“Sư muội đứng yên đó, đừng lộn xộn, chung quanh ta có kết giới! Sẽ làm bị thương muội!”

 

Ngự Đan Liên sửng sốt.

 

Tam sư huynh lại phóng khoáng như vậy sao, còn định để nàng ở đây quan sát?

 

Khi Ngự Đan Liên còn đang miên man suy nghĩ, liền nhìn thấy trong tay Kỷ Hoài Tư xuất hiện một con dao.

 

Con d.a.o kia lạnh lẽo rợn người, lưỡi đao đỏ lên, cực kỳ sắc bén.

 

Kỷ Hoài Tư đột nhiên cắm d.a.o vào vị trí đan điền của Tạ Thanh Dư, m.á.u đỏ tươi b.ắ.n lên gương mặt tươi cười của hắn.

 

Hắn giống như giáo sư giải phẫu học vậy, đưa lưỡi d.a.o dọc theo cơ thể Tạ Thanh Dư, tới vị trí linh căn của nàng ta.

 

Tạ Thanh Dư đột nhiên bừng tỉnh, tru lên đau đớn, đôi mắt đẫm lệ.

 

“Đau, a a a! Đau quá a a a!”

 

Trong tiếng kêu gào thảm thiết, sắc mặt Kỷ Hoài Tư không chút thay đổi, thành thạo xẻ thịt.

 

Tạ Thanh Dư vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Ngự Đan Liên, nàng ta ra sức chống cự, nhưng lại không thể động đậy mảy may.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-19-ngan-can-tam-su-huynh-lam-duong-lac-loi.html.]

Nàng ta hét lên:

 

“Ngự Đan Liên, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta c.h.ế.t cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

 

Tiếng kêu thảm thiết của Tạ Thanh Dư tràn vào lỗ tai của Ngự Đan Liên.

 

Ngự Đan Liên nhếch khóe miệng, ánh mắt lạnh như băng.

 

Lúc trước nguyên chủ cũng phải chịu đau đớn như vậy, bị Tạ Thanh Dư móc ra linh căn.

 

Tạ Thanh Dư thậm chí vì muốn nàng chịu càng nhiều đau đớn, cố ý giữ cho nàng một mạng rồi ném nàng vào nơi rừng núi hoang vắng, còn nói muốn để cho nàng bị chó hoang gặm ăn mà chết.

 

Ngự Đan Liên nhấp môi, không hề lộ ra một chút mềm lòng nào.

 

Mà Kỷ Hoài Tư lại không thích nghe Tạ Thanh Dư ồn ào, hắn dùng Cấm Ngôn Chú bịt miệng nàng ta lại.

 

Móc ra linh căn yêu cầu lực khống chế rất mạnh và cần có thời gian. Khoảng thời gian này dường như dài đằng đẵng.

 

Tạ Thanh Dư không thể cử động, nhưng nàng ta lại không nhìn người đang móc linh căn của mình là Kỷ Hoài Tư, mà lại nhìn chằm chằm Ngự Đan Liên đang quan sát ở một bên.

 

Nói thật, Ngự Đan Liên cảm thấy không đáng thay nguyên chủ 

 

Nguyên chủ là một cô bé cực kỳ lương thiện.

 

Hai tuổi đã mồ côi cha mẹ, tài sản của cha mẹ đều bị người nhà biểu tỷ chiếm hết.

 

Sau khi nàng lớn lên không có nửa câu oán hận, chỉ còn luôn nhớ ơn nhà biểu tỷ đã chăm sóc nàng.

 

Cho dù sự chăm sóc này chỉ là bắt nàng ngày ngày làm việc, nàng cũng xem bọn họ là người thân.

 

Thế nhưng, những kẻ mà nàng cho là người thân ấy, sau khi có một vị Tán Tiên kiểm tra ra nàng có Hỏa linh căn đỉnh cấp, dùng hết gia sản cho người móc ra linh căn của nàng, đổi lên người Tạ Thanh Dư.

 

Mà hiện tại, nàng chỉ là lấy đi thứ không thuộc về Tạ Thanh Dư mà thôi, ánh mắt nàng ta lại oán độc tới mức này.

 

Nàng không ngại khiến Tạ Thanh Dư càng thêm tức giận.

 

Ngự Đan Liên chậm rì rì nói: “Biểu tỷ à, vận mệnh của một số người, chính là khó lường như vậy.”

 

“Giống như ta, cho dù là từ nhỏ không có cha mẹ, bị đám người ác độc các ngươi cướp đi linh căn, ta vẫn có thể tiến vào Cửu Huyền Kiếm Môn, có một sư phụ tốt, còn có các sư huynh tốt.”

 

“Giống như ngươi, từ nhỏ được cha mẹ yêu thương, cho dù trộm đi linh căn của ta, vẫn chỉ có thể bái một tu sĩ Hóa Thần làm sư phụ, không chỉ có bối phận thấp hơn ta, ngay cả quà bái sư cũng không bằng ta, chậc chậc chậc.

 

“Mà hiện tại, ta đứng ở đây, có sư huynh giúp ta lấy lại thứ thuộc về ta, mà ngươi chỉ có thể nằm ở đó như con ch.ó chờ c.h.ế.t mà thôi.”

 

Ngự Đan Liên cười, cực kỳ ung dung: “Làm nhiều việc ác, Thiên Đạo không dung, mạng ngươi tới đây là hết rồi.”

 

“Ngươi yên tâm đi, dù sao ngươi vẫn là biểu tỷ của ta, chờ sau khi ngươi chết, ta sẽ ở Thanh Liên Phong treo đèn lồng đỏ, đốt pháo vui vẻ đưa tiễn ngươi.”

 

“Những chuyện này đều là biểu muội ta nên làm, ngươi không cần cảm ơn ta.”

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

 

Tạ Thanh Dư cảm thấy, giờ phút này, nỗi đau trên người cũng không tính là đau, nàng ta bị Ngự Đan Liên làm tức giận đến tim gan phèo phổi đều đau, thế nhưng nàng ta đã bị cấm ngôn, miệng cũng mở không ra, tất cả lời mắng đều nuốt xuống cổ họng, nuốt vào đáy lòng, đau đến phổi sắp nổ tung.

 

“Ta nói nhiều như vậy, sao ngươi vẫn còn không tức c.h.ế.t chứ? Có thể có chút giác ngộ hay không?” Ngự Đan Liên không kiên nhẫn nói.

 

Mà Tạ Thanh Dư sau khi nghe những lời này, đôi mắt trợn lên, rốt cuộc ngất đi.

 

Mười lăm phút sau, linh căn hoàn toàn bị móc ra, linh căn màu đỏ rực nằm ở trong lòng bàn tay Kỷ Hoài Tư.

 

Kỷ Hoài Tư cho một viên thuốc tục mệnh vào trong miệng Tạ Thanh Dư, tránh cho nàng ta c.h.ế.t tại chỗ.

 

Người trong Tiên môn, đều sẽ được sư phụ đốt lên hồn đăng, một khi c.h.ế.t đi sẽ có thể thông qua hồn đăng nhìn thấy hình ảnh cuối cùng mà người đó thấy trước khi chết. Bọn họ tạm thời không thể gây phiền phức cho Thanh Liên phong được.

 

Nhận thấy sự sống của Tạ Thanh Dư đã ổn định lại, Kỷ Hoài Tư đứng lên, triệt bỏ kết giới chung quanh.

 

Hắn một tay cầm đao, một tay dùng linh lực bọc Hỏa linh căn, trên mặt dính đầy m.á.u tươi nhìn về phía Ngự Đan Liên, giọng nói có chút khàn: “Tiểu sư muội, linh căn của muội, sư huynh đã lấy lại cho muội rồi đây!”

 

Loading...