SƯ MUỘI ĐỪNG CUỐN, SƯ MÔN CHÚNG TA ĐÃ VÔ ĐỊCH - CHƯƠNG 41 MUỐN DỤ DỖ NÀNG SAO?
Cập nhật lúc: 2024-07-18 21:49:49
Lượt xem: 89
Ba con đường, một cái ở giữa, một cái bên trái, một cái bên phải.
Ngự Đan Liên nghĩ nghĩ, sau đó quay đầu nhìn về phía Lam Thư.
“Ngươi vận khí tốt nhất, ngươi chọn đi.”
Lam Thư ngẩn ra: “Tiểu tiền bối, ngươi dùng cái gì mà thấy được ta vận khí tốt nhất?”
Tên ngốc lắm tiền chính là vận khí tốt đó!
Nhưng Ngự Đan Liên cũng không nói ra, chỉ tiếp tục thúc giục: “Ngươi mau chọn đi!”
Lam Thư nhíu mày, do dự hồi lâu, cuối cùng chỉ về phía con đường ở giữa.
“Con đường này đi, cái này cùng đường với con đường chúng ta vừa đi qua, so với hai con đường khác đáng tin hơn.”
“Sư huynh, huynh thấy thế nào?”
“Ta cũng cảm thấy con đường này ổn nhất.”
Kỷ Hoài Tư nói xong, trực tiếp ôm Ngự Đan Liên, một chân bước vào con đường ở chính giữa.
Cảm giác không trọng lực bỗng nhiên truyền đến, đồng thời trên trán dường như đụng phải thứ gì.
Ngự Đan Liên ‘đùng’ một tiếng rớt xuống mặt đất.
Xít, đau quá.
Nàng mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thứ vừa mới đụng phải đầu mình.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Là một bức tường.
“Tại sao lại như vậy? Con đường biến mất rồi! Tiền bối cũng biến mất luôn!”
Ngự Đan Liên xoa xoa cái trán bị đụng đau rồi đứng lên.
Nơi này chỉ còn lại hai con đường ở hai bên trái phải.
Nàng gõ gõ bức tường phía trước, la lớn: “Sư huynh! Huynh có nghe thấy không?”
Phía bên kia bức tường không có bất kỳ tiếng động nào.
Ngự Đan Liên suy tư một lát, lập tức nói:
“Nơi này có ba con đường, e là một con đường chỉ có thể cho một người tiến vào .”
“Kim chủ, ngươi chọn trước đi.”
Lam Thư cau mày, vẻ mặt nặng nề chỉ vào con đường bên phải.
“Được, viên đan dược này ngươi cầm đi, nếu là gặp phải nguy hiểm thì nuốt nó, nói không chừng có thể cứu ngươi một mạng!”
Ngự Đan Liên lấy ra viên đan dược mà Kỷ Hoài Tư đưa cho nàng lúc ở bên cạnh hố to, bàn tay trắng nõn xòe ra, đưa đến trước mặt Lam Thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-41-muon-du-do-nang-sao.html.]
“Không có bình đựng, ngươi cất tạm trong túi đi, nhớ kỹ, nhất định phải đợi lúc gặp phải nguy hiểm mới ăn nó.”
Ngự Đan Liên nhìn Lam Thư cất đan dược đi, trước khi hắn kịp mở miệng đặt câu hỏi, nàng đã trực tiếp nhảy vào con đường bên trái.
Trong nháy mắt, nơi này cũng chỉ dư lại một mình Lam Thư lẻ loi đứng ở đó.
Hắn nhìn đan dược trong tay, trong lòng rất là khiếp sợ.
Đan dược Thất giai thượng phẩm!
Ít nhất phải có tu vi Hóa Thần mới có thể luyện chế ra được!
Bất kể đan dược này có dược hiệu như thế nào, giá cả chắc chắn sẽ không thấp!
Xem ra số linh thạch mà hắn đã bỏ ra là cực kỳ xứng đáng!
Chỉ là tiểu tiền bối cũng không nói rõ ràng đan dược này có tác dụng thế nào.
Lam Thư lắc lắc đầu, thấp thỏm đi vào con đường bên phải.
Sau khi Ngự Đan Liên bước vào con đường thì đi tới một cái mật thất.
Ở phía trên bốn bậc thang trước mặt có một màn sương màu trắng đang lơ lửng.
Màn sương trắng kia thật lâu không tiêu tan, tạo thành hình dạng một ngọn lửa bồng bềnh tại chỗ.
Ngự Đan Liên cẩn thận đánh giá chung quanh, nhìn mãi mà không thấy được cơ quan hay nguy hiểm gì, nàng nhấc chân đi tới chỗ màn sương màu trắng kia.
Sau khi đi lên bậc thang nàng mới phát hiện, bên trong màn sương màu trắng này đang bao bọc lấy thứ gì đó.
Ngự Đan Liên trầm tư một lát, quyết định không chạm vào thứ này.
Chủ nhân của bí cảnh Tiên phủ này cực kỳ xảo trá.
Muốn dụ dỗ nàng ư?
Nằm mơ đi!
Ngay khi Ngự Đan Liên lui ra sau hai bước, chuẩn bị đi tìm kiếm đường ra khác thì đầu óc nàng đột nhiên trống rỗng trong chớp mắt.
Chờ đến khi nàng phục hồi tinh thần lại, tay nàng đã cho vào bên trong màn sương màu trắng kia rồi.
?
Đồng thời, nàng cảm giác có thứ gì đó đang men theo đầu ngón tay mà chui vào thân thể của nàng.
Ngự Đan Liên vội vàng vận chuyển linh lực để chống cự.
Nhưng khi linh lực của nàng chạm vào vật kia, trước mắt nàng đột nhiên tối sầm.
Thân thể cũng trong nháy mắt như được một dòng nước ấm bao bọc lấy.