Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sư phụ thật dễ lừa - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-23 22:10:47
Lượt xem: 256

01

Sư tỷ đẩy ta xuống vực Trừ Ma .

Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, chắc chắn ta sẽ ch.ết không có chỗ chôn.

Nửa canh giờ trước.

Sư tỷ dẫn ta đi, vừa đi vừa bảo rằng ở lối vào vực Trừ Ma có một đóa linh hoa.

Linh hoa năm trăm năm mới nở hoa một lần, ẩn chứa linh khí trời đất, vô cùng hiếm quý.

Gần đây sư phụ đang tìm kiếm đóa linh hoa này khắp nơi .

Nếu có thể hái về tặng cho sư phụ, nhất định được hắn khen thưởng.

Sư tỷ nói, nhường cơ hội này cho ta .

Ta tự hỏi nàng ta từ bao giờ lại trở nên tốt bụng vậy chứ?

Tuy có hơi do dự, nhưng ta vẫn  đi cùng cô ta.

Bởi vì , ta cũng muốn có  đóa linh hoa này .

 

Nhưng linh hoa không dễ hái chút nào, cành lá tấn công người dám tiến đến hái hoa, khiến lòng bàn tay của ta trong phút chốc đã r.ách t.ứa m.áu, đ.au r.át.

Ngay tại lúc ta lơ đễnh, sư tỷ một tay giật hoa của ta, một tay đẩy ta xuống dưới vực Trừ Ma.

Rơi xuống vực Trừ Ma, không có ai có thể sống sót trở về.

"Hoa để ta cầm, ta thay sư phụ cảm ơn muội trước nhé!" sư tỷ dương dương đắc ý nói.

Nhưng cô ta đã tính sai một bước .

Ta trước giờ không phải là một kẻ dễ bị b.ắt n.ạt.

Ta dùng tay trái nắm lấy gấu váy Mộ Sinh Sinh, kéo cô ta cùng ngã xuống .

Mộ Sinh Sinh hét lên.

Cô ta có ác niệm cùng tâm ma, sớm muộn gì cũng sẽ bị vực Trừ Ma nh.ai nu.ốt mà thôi.

Khí đen từ ma vực bốc lên cuồn cuộn như lưỡi đao vô hình, quất vào cơ thể.

Cô ta kêu gào thảm thiết, ta lại vui vẻ mà cười.

Không vì gì cả, ta thích nghe cô ta khóc lóc kêu gào vậy thôi .

Ta bám chặt vào những tảng đá cứng ở giữa vực, tránh để bản thân rơi xuống vực Trừ Ma .

Mộ Sinh Sinh thấy vậy liền bắt chước, cũng nắm chặt một tảng đá .

Cô ta khóc lóc bóp nát phù chú truyền âm, xin sư phụ mau đến cứu mạng .

Rất nhanh, Nguyệt Phượng đã đến.

Hắn không chỉ là sư phụ của ta và Mộ Sinh Sinh, hắn còn là đạo tôn không ai bì nổi, là người mạnh nhất tam giới .

 

Vực Trừ Ma là chính tay hắn tạo ra.

Nguyệt Phượng lao xuống,  cánh phượng vàng kim tỏa sáng,  bảo vệ Mộ Sinh Sinh. Mộ sinh sinh mang theo tiếng khóc nức nở: "Sư tôn, con chỉ muốn hái linh hoa cho người, ai ngờ tiểu sư muội nàng ......"

Nguyệt Phượng nhìn ta một chút .

Chỉ một chút, giống như tuyết trắng trên đỉnh Côn Luân, ngàn năm không thay đổi .Hắn chỉ hờ hững liếc qua không dừng lại một giây nào.

Mang theo Mộ Sinh Sinh rời đi .

02

Ta nghĩ Sư phụ sẽ lại đến để mang ta đi cùng .

Ta đã đợi, đợi đến khi tảng đá ta đang nắm nứt vỡ ra , ta cũng chẳng đợi được thân ảnh màu vàng kim đó quay trở lại.

Máu trên người ta dường như đã chảy cạn, khắp nơi toàn là máu.

Nguyệt Phượng không đến, ta tự mình leo lên thôi.

Ta vịn vách đá dùng sức, móng tay đứt gãy, m.áu th.ịt be bét.

Nhưng ta cắn chặt miệng, không rên một tiếng, chỉ hướng lên trên mà trèo ......

Coi như ta mạng lớn, thế thế mà trèo thoát khỏi vực Trừ Ma.

Nhưng cũng chỉ còn nửa cái mạng.

" Sư phụ ......"

Ta nằm rạp trên mặt đất, yếu ớt gọi .

Không ai để ý tới.

Nguyệt Phượng hiện đang chữa thương cho Mộ Sinh Sinh rồi .

Ta gọi thêm một tiếng.

 

" Sư phụ, con cũng rất đau ...."

Cuối cùng Nguyệt Phượng cũng mở mắt, đôi mắt phượng hoàng ánh vàng kim

Mộ Sinh Sinh đang nói thầm bên tai hắn điều gì đó .

Chỉ thấy Nguyệt phượng buông nàng ta xuống, hướng về phía ta mà đi.

Chỉ trong chớp mắt,  lưỡi kiếm lạnh băng của Phượng Nguyệt đã đặt trên cổ ta.

" Tại sao ngươi lại đẩy Mộ Sinh Sinh xuống vực?"

Hắn mang theo một tia cảm xúc mà chất vấn ta.

03.

Ta không nhớ rõ mình đã giải thích như thế nào.

Hay là, căn bản ta không hề giải thích gì cả .

Cảm giác đau đớn khiến ta hoàn toàn kiệt sức, không nói nổi nữa.

Nguyệt Phượng cấm túc ta.

Hắn không chữa thương cho ta, chỉ ném viên thuốc tới rồi đi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/su-phu-that-de-lua/chuong-1.html.]

Hắn trước nay chưa từng trị thương cho yêu vật.

Không sai, ta là yêu,  một con quạ đen bị đứt cánh .

Mà nguyệt Phượng lại là con Phượng Hoàng cuối cùng trên đời này.

Phượng Hoàng thánh khiết, tôn quý, không nhiễm bụi trần, là mặt trăng lạnh lẽo  treo trên đỉnh Côn Luân.

Nguyệt Phượng bất đắc dĩ mới phải thu ta làm đồ đệ.

Mười năm trước, hắn dưới chân núi gặp ta đang thoi thóp .

Trong lúc mềm lòng liền đem ta về cung Ngô Đồng  .

Đó là lần thứ nhất hắn cứu ta, cũng là một lần duy nhất.

 

Ta sau khi tỉnh lại, dai như đĩa mà bám lấyhắn, mong cầu hắn thu nhận ta .

Ta liền trở thành đệ tử chân chính của Nguyệt Phượng Đạo Tôn.

Nhưng trên người ta yêu khí khó trừ, còn thường xuyên tẩu hỏa nhập ma .

Thế nhân nghị luận, Đạo Tôn caoo quý lại cùng yêu vật làm bạn .

Ta dần dần thành vết nhơ của Nguyệt Phượng .

Lại thêm vị sư tỷ châm ngòi ly gián ——

Sư tỷ Mộ Sinh Sinh vốn là nữ đệ tử duy nhất của cung Ngô Đồng.

Sau khi ta gia nhập sư môn, các sư huynh đệ không còn thiên vị một mình nàng như trước nữa, nên ôm hận trong lòng .

Càng quan trọng hơn là, trong lòng nàng xem thường ta.

Nàng nguyên thân là bạch hạc, dù  địa vị không bằng Phượng Hoàng,  nhưng cũng thuộc dòng cao quý.

Còn con quạ đen như ta, chỉ sẽ làm ô uế cánh phượng hoàng của sư phụ .

Huống chi, Nguyệt Phượng tuy là mạnh nhất tam giới, lại có khuyết điểm ch.ết người : quá ngây thơ, không hiểu nhân tình thế sự.

Hắn từ nhỏ đã ở cung Ngô Đồng Cung, được mọi người đặt trên cao mà kính trọng.

Không tiếp xúc qua nhân tâm, càng không hiểu lòng người hiểm ác, đa đoan.

Mộ Sinh Sinh bơm đểu ta, hắn không hề suy xét qua, liền nảy sinh hiềm khích với ta.

Nhưng về sau ta phát hiện ra, cho dù ta giải thích thế nào, hắn vẫn thiên vị sư tỷ như vậy .

Bởi vì sư tỷ tu chính là chính đạo .

Bởi vì  ta tu chính là yêu đạo.

Một bát nước từ lúc bắt đầu, đã không hề có sự cân bằng.

Nhớ về  quá khứ, trong lòng ta càng thêm đau .

Lúc này, Mộ Sinh Sinh đi vào .

04.

"Tiểu Sư muội, thật phải cám ơn muội, linh hoa mà muội hái sư phụ rất hài lòng, còn khen ngợi tỷ nữa."

Ta không lên tiếng, Mộ Sinh Sinh cho rằng ta đã nhận thua.

Nàng  kiều tiếu: "Nhưng  ngày đó không giải quyết được ngươi là sai lầm của ta."

"Ngươi không sai, " Ta không tức giận, còn khiêu khích nàng, "Lần sau nhớ kỹ, đừng có ng.u như vậy nữa là được."

Nàng ta c.âm nín, rút kiếm ra: "Nha Linh, đừng trách sư tỷ không khách khí!"

Qủa là lần này định x.ử ta thật mà, còn dùng toàn lực công kích .

Xem ra, cô ta muốn ta phải ch.ết.

" Sư tỷ à, nếu ta chết, tỷ làm sao ăn nói với sư phụ?"

" Sư phụ  ước gì ngươi ch.ết đi cho rảnh mắt. Ngươi còn sống, sẽ chỉ làm sư phụ hổ thẹn! Nếu không ngươi đoán, vì sao sư phụ hôm nay không cứu ngươi chứ? Vì sao ta có thể xâm nhập kết giới này?"

Những gì cô ta nói ta đều đã nghĩ đến.

Cô ta có sư phụ chữa trị cho, đã khôi phục hơn phân nửa .

Nhưng ta, vết thương chồng chất, có ai quan tâm cơ chứ.

Đánh  nhau như này thật đúng là bất công ——

Ta nói bất công, chính là đối vị sư tỷ kính mến kia bất công .

Bởi vì cho dù ta chỉ còn nửa cái mạng, đối phó cô  ta, vẫn dư sức.

Ta cười lạnh một tiếng, quanh thân yêu khí bạo trướng .

Mộ Sinh Sinh còn chưa kịp phản ứng, thanh kiếm của cô ta đang cầm bị ta kẹp chặt bằng hai ngón tay sau đó bẻ gãy như sắt vụn.

 

Mộ Sinh Sinh sợ hãi: " Từ lúc nào mà ngươi mạnh lên như vậy? ......"

Ta không muốn nghe cô ta tiếp tục lảm nhảm s.ủa bậy, trực tiếp dùng yêu khí hất văng cô ta ra ngoài .

Mộ Sinh Sinh phun ra một mồm m.áu lớn.

" Sư tỷ,sao đ.ánh ta mà đ.ánh cũng không nổi thế?"

Ta cười nhẹ nói với cô ta.

Mộ Sinh Sinh chạy rồi.

Ta không đuổi theo, thứ nhất, ta ra ngoài không được.

Thứ hai, ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm .

—— Ta muốn chữa cái cánh bị đứt của ta.

Ta đã thu thập đủ linh bảo trời đất,  hiện tại chỉ còn thiếu một thứ, cũng là thứ khó lấy nhất:ngu.yên d.ương trên thân Phượng Hoàng, quý báu nhất, thuần khiết nhất.

Nói cách khác , ta phải ngủ với phượng hoàng trước khi hắn có đạo lữ.

Nhưng trên đời này, chỉ còn lại Nguyệt Phượng, con phượng hoàng cuối cùng của trời đất.

Ta không có sự lựa chọn.

Nếu không, ai thèm ở cái cung Ngô Đồng rá.ch ná.t này mà chịu ấm ức cơ chứ!

Sau khi bồn bề yên tĩnh trở lại, ta đả tọa nhập thiền.

Chậm rãi, nhập vào trong giấc mộng của Nguyệt Phượng.

Loading...