Sự Thật Phơi Bày - 8
Cập nhật lúc: 2024-11-03 09:17:04
Lượt xem: 263
Tôi suýt nữa bị hắn chọc cười, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhướng mày nói: “Chu Hoài Cẩn, sao bây giờ anh vẫn còn giữ nguyên bộ dạng giả nhân giả nghĩa này nữa vậy?”
“Nếu dùng lời của giới trẻ bây giờ thì gọi là gì nhỉ, PUA?”
Tôi thừa nhận mình ngu ngốc đến đáng thương, bị Chu Hoài Cẩn tẩy não suốt ba mươi năm.
Nhưng con người ai mà không phạm sai lầm.
Tôi cũng đã phải gánh chịu hậu quả của mình.
Tháng Năm Đổi Dời
Giờ đây tỉnh ngộ, chắc vẫn chưa muộn chứ?
Dù sao, tôi mới chỉ 55 tuổi.
“Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió, em thật sự muốn bỏ anh vào lúc này sao?”
Nhìn ánh mắt chân thành của Chu Hoài Cẩn, tôi lại có chút ngỡ ngàng trong thoáng chốc.
Không phải vì mềm lòng, mà là tôi nhận ra mình hoàn toàn không hiểu con người hắn.
Cứ như lúc này, tôi không phân biệt được liệu hắn coi tôi là hy vọng cuối cùng, hay thực sự nhận ra mình đã sai.
Nhưng bất kể thế nào thì điều đó cũng không còn quan trọng nữa.
“Chu Hoài Cẩn, có lẽ giữa người với người thực sự có nhân quả.” Tôi khẽ thở dài: “Đây chính là quả báo của anh.”
“Nhưng em là người vợ duy nhất của anh, dù em không thể sinh con thì trước giờ anh cũng chưa từng làm điều gì có lỗi với em!” Giọng hắn bỗng nhiên cao vút: “Anh đã chăm sóc em rất tốt, có ai mà không ghen tỵ với vị trí Chu phu nhân của em, em không thể bỏ rơi anh trong lúc này!”
“Không, giờ tôi chỉ là chính tôi, không phải vợ của ai, cũng không phải mẹ của ai cả.” Tôi cảm thấy hắn thật sai lầm: “Hơn nữa, trước khi gặp anh, tôi đã là một người phụ nữ rạng ngời, lẽ ra đã có một cuộc sống tươi đẹp.”
“Ngược lại, gặp anh nên tôi mới phải chịu đủ mọi đau khổ!”
Chu Lãng Thanh nghe thấy lời tôi nói dứt khoát như vậy, giọng đã nghẹn ngào: “Mẹ, có phải vì con không phải là con ruột của mẹ nên mẹ mới không muốn tha thứ cho con?”
Đến giờ, cậu ta vẫn không hiểu vì sao tôi lại thất vọng về cậu ta đến vậy.
“Cậu sai rồi, Chu Lãng Thanh.”
“Từ lúc bắt đầu, tôi đã biết giữa chúng ta không có quan hệ m.á.u mủ, nhưng tôi đã từng bạc đãi cậu sao?”
“Chẳng phải tôi luôn coi cậu như m.á.u thịt mà nuôi dạy, chăm lo từng chút một sao?”
Cậu ta từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng qua sự mơ hồ.
“Dù sau này tôi biết cậu là con của Lâm Niệm Trì, tôi cũng chỉ hận bố cậu đã lừa dối tôi, cậu có lỗi gì đâu?”
Trong mắt Chu Lãng Thanh từ từ hiện lên một tia hy vọng.
“Nhưng, chính cậu là người không nhận tôi trước.”
“Cậu trách tôi đã chia cắt gia đình ba người của cậu, nhưng nếu tôi biết đến sự tồn tại của cậu, tôi đã không bao giờ kết hôn với bố cậu. Vậy ai mới là người đã chia cắt gia đình cậu?”
Ngọn lửa trong mắt cậu ta vụt tắt, thay vào đó là ánh nhìn phức tạp.
Khi nhìn sang Chu Hoài Cẩn bên cạnh, trong ánh mắt cậu ta đã có thêm sự căm hận.
“Táo Táo!” Chu Hoài Cẩn vẫn không cam lòng, đứng ngoài cửa nhà tôi gào thét, cố gắng thu hút sự chú ý của tôi.
Nhưng thời gian của tôi có hạn.
Tôi đã lãng phí ba mươi năm cho những người không đáng, mỗi phút giây còn lại tôi sẽ trân trọng từng khoảnh khắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/su-that-phoi-bay/8.html.]
10
Tập đoàn Chu thị hoàn toàn phá sản.
Ông chủ Chu từng cao ngạo một thời, giờ đây chỉ là một lão già nghèo nàn, mắc nợ chồng chất.
Về sau hắn cũng từng cố gắng đến tìm tôi, nhưng tôi đều từ chối gặp.
Tôi còn dặn bảo vệ không cho bất kỳ người lạ vào.
Sau đó nghe nói hắn c.h.ế.t vì uống rượu quá độ trong một đêm đông.
Khi người ta phát hiện ra, cơ thể hắn đã cứng ngắc.
Nhưng trong lòng vẫn nắm chặt bức ảnh cưới của chúng tôi.
Có lẽ đến cuối cùng, hắn thật sự đã hối hận.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Chu Lãng Thanh nghe tin bố mình qua đời, không có quá nhiều cảm xúc.
Thậm chí cậu ta còn không mua cho ông một mảnh đất để chôn cất.
Chỉ vội vã chôn ông ta ở một ngọn đồi sau nhà.
Cuộc sống của cậu ta cũng không mấy dễ dàng.
Từ lúc được đón về nhà, cậu ta chưa bao giờ phải chịu đựng khó khăn trong cuộc sống.
Nhưng bấy giờ lại phải làm những công việc vất vả nhất để mưu sinh.
Về sau, cậu ta cũng từng tìm tôi ở cổng khu nhà.
Nhìn thấy cậu ta áo quần tả tơi, trông chẳng khác gì một kẻ lang thang, trong lòng tôi không hề gợn sóng, chỉ lạnh nhạt nói: “Cậu đã từng nói, cậu chỉ có một người mẹ, là Lâm Niệm Trì.”
“Bà ta vẫn còn ở trong tù, cậu không nên đến đây mà tìm bà ta.”
11
Lại một mùa hè nữa đến.
Tôi vừa đi du lịch châu Âu về, ngồi trên ghế bập bênh trong vườn, tận hưởng ánh nắng ấm áp.
Cây táo không xa xum xuê xanh tốt, cành lá tươi tốt lạ thường.
Nhưng loại táo này sẽ không sống nổi qua năm nay.
Có một số người già gọi chúng là cây táo điên.
Mặc dù cành lá xum xuê, nhưng lại không cho ra trái ngọt.
Vì vậy, nó chắc chắn sẽ bị đốn hạ, bị bỏ đi.
Nhưng dù thế, trong khoảnh khắc cuối cùng của sự sống, nó vẫn dốc hết sức để đ.â.m chồi nảy lộc. Ngẩng cao đầu, thể hiện sức sống không chịu khuất phục trước thế gian.
Tôi bỗng nhớ lại khi còn bé, tôi được mẹ ôm vào lòng, trong giấc mơ chập chờn nghe mẹ dịu dàng thủ thỉ:
“Bố mẹ đặt tên con là Táo Táo, hy vọng con giống như quả táo đỏ, có được cuộc sống đỏ rực và may mắn.”
“Sống một cuộc đời rực rỡ, tươi sáng.”