Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sự Trả Thù Hoàn Mỹ Của Kẻ Điên - 03.

Cập nhật lúc: 2024-09-08 20:56:20
Lượt xem: 142

Đồ đạc của Vãn Vãn không nhiều, vì ở trường con bé luôn mặc đồng phục nên quần áo thường cũng không có bao nhiêu.

 

Chỉ một vali là đủ để bỏ hết.

 

Học sinh trung học, thứ nhiều nhất chính là sách vở.

 

Ngoài sách giáo khoa và tài liệu bổ trợ, tôi còn tìm thấy vài cuốn tiểu thuyết ngôn tình.

 

Đúng vậy, con bé cũng đến tuổi này rồi.

 

Tôi lần lượt chạm vào từng chiếc áo con bé đã mặc, như thể vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của Vãn Vãn còn vương lại.

 

Nước mắt lại một lần nữa không thể kiềm được mà tuôn trào.

 

Ba người bạn cùng phòng của con bé thấy tôi như vậy cũng không biết nên nói gì, chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng.

 

Tôi cũng không muốn làm ảnh hưởng đến các em khác, nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi.

 

Khi bước ra khỏi tòa ký túc xá, một giọng nói bất ngờ gọi tôi lại.

 

“Cô Tống.”

 

Tôi quay đầu lại, thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang đứng nép mình vào góc tường, khẽ gọi tôi.

 

“Ồ, là cháu à Tiểu Doãn.”

 

Tôi gắng nở một nụ cười gượng gạo.

 

Người lên tiếng là Doãn Doanh, bạn cùng phòng của con gái tôi, Vãn Vãn rất thân với Doãn Doanh và thường nhắc đến cô bé.

 

“Cháu tìm cô có việc gì à?” Tôi bước đến gần Doãn Doanh hỏi.

 

“Cô Tống...”

 

Doãn Doanh cắn môi, dường như đã hạ quyết tâm.

 

Lòng tôi bỗng nhói lên một nhịp.

 

“Hôm đó Vãn Vãn đi dự sinh nhật của Tào Thiên Thành, rất nhiều bạn cùng lớp đã đến, còn có vài người từ lớp khác. Cháu lúc đó về nhà nên không đi, nghe nói lúc ở KTV, Vãn Vãn đã bị chuốc say và Tào Thiên Thành là người chịu trách nhiệm chăm sóc cô ấy. Nhưng Tào Thiên Thành nổi tiếng là côn đồ trong lớp, thường xuyên đánh nhau, chơi bời lêu lổng, làm sao mà lo được cho ai chứ? Cháu nghi ngờ rằng Vãn Vãn có thể cũng sợ hắn nên mới buộc phải đi.”

 

“Nhà trường có nhắc chúng cháu không nên nói lung tung, nhưng cháu nghĩ trong chuyện này có điều mờ ám, nên muốn cô biết những điều này. Dù sao, cháu cũng chỉ biết đến vậy. Xin cô hãy nén đau thương.”

 

Doãn Doanh nói một mạch.

 

“Cảm ơn cháu, Tiểu Doãn, cô hiểu rồi.”

 

Tôi cố gắng kiểm soát giọng nói của mình.

 

Doãn Doanh nhẹ nhàng ôm tôi một cái, sau đó nhanh chóng chạy về ký túc xá.

 

Tào Thiên Thành!

 

Tôi ghi nhớ cái tên này thật kỹ, sau khi dự tiệc sinh nhật về, Vãn Vãn mới bắt đầu có dấu hiệu bất thường, dù thế nào đi nữa, Tào Thiên Thành chắc chắn không thoát khỏi liên quan!

 

Chẳng bao lâu, báo cáo pháp y cũng được đưa ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/su-tra-thu-hoan-my-cua-ke-dien/03.html.]

Nguyên nhân cái c.h.ế.t của Vãn Vãn đúng là do ngã từ trên cao, còn những vết bầm trên người con bé là do tác động từ ngoại lực, dự đoán thời gian hình thành là từ ngày 13 đến ngày 14 tháng 6.

 

Ngoài ra còn một điều nữa, trước khi qua đời, Vãn Vãn có dấu hiệu quan hệ tình dục.

 

Trong đầu tôi như có tiếng nổ lớn.

 

Ngày 13 tháng 6! Chẳng phải đó là ngày diễn ra tiệc sinh nhật của Tào Thiên Thành sao?!

 

Tôi vội vàng đến trường, muốn tìm Tào Thiên Thành để hỏi rõ.

 

Nhưng khi đến nơi, tôi chỉ gặp phải cánh cổng trường đóng kín.

 

“Người không phận sự không được vào trường!”

 

Bảo vệ ở cổng quát tôi.

 

“Tôi không phải người không phận sự, tôi là phụ huynh học sinh.”

 

Tôi vội vàng giải thích.

 

“Hiện tại đang trong giờ học, trừ khi có sự cho phép của nhà trường, bất kỳ ai cũng không được tùy tiện ra vào.”

 

Bảo vệ nói.

 

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho hiệu trưởng và trưởng phòng giáo dục.

 

Nhưng điện thoại của cả hai đều trong tình trạng tắt máy.

 

“Xin hãy giúp đỡ, tôi quen biết hiệu trưởng mà, vài ngày trước tôi còn đến đây!”

 

Tôi cầu xin.

 

“Xin lỗi, nếu không có sự cho phép của nhà trường, bất kỳ ai cũng không được vào!”

 

Bảo vệ lạnh lùng đáp.

 

Tôi chỉ còn cách gọi đi gọi lại cho hiệu trưởng và trưởng phòng, hy vọng tiếng thông báo lạnh lẽo kia sẽ chuyển thành giọng nói trả lời.

 

Sau hơn một giờ đồng hồ căng thẳng, đến giờ cơm trưa.

 

Một chiếc xe Mercedes đen chạy ra khỏi cổng trường.

 

Trước khi cửa sổ xe khép lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của hiệu trưởng ngồi ở ghế sau.

 

Ông ấy rõ ràng đang ở trong trường mà.

 

Khi tôi kịp phản ứng và muốn đuổi theo, chiếc Mercedes đã khuất xa khỏi tầm mắt.

 

Tôi chỉ còn cách ghi lại biển số xe.

 

Tôi tạm xử lý bữa trưa qua loa rồi lại tiếp tục đến cổng trường để chờ, dù không có khẩu vị, tôi vẫn phải duy trì thể lực.

 

Tôi đứng đó không lâu thì chiếc Mercedes đen kia lại quay về.

 

Tôi vội vàng bước tới chặn xe lại.

 

Loading...