Sủng ái cô vợ nhỏ. - 13.2
Cập nhật lúc: 2024-11-02 02:54:21
Lượt xem: 23
Mỹ Nhân nghe câu trả lời của hắn trong tim đau như bị kim chích, nàng nắm chặt điện thoại, giọng nói dù hơi nghẹn ngào nhưng vẫn cố lấp xuống, hỏi hắn: " Em có lời cuối cùng muốn nói với anh, gặp nhau được không? "
Ngụy Lôi bên kia thầm cười khẩy trong lòng, lạnh lùng trả lời nàng: " Tôi không muốn gặp em. Nhìn thấy em tôi lại khó chịu."
Mỹ Nhân im lặng giây lát, sau đó trả lời: " Em sắp ra nước ngoài rồi. "
" Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi? Em không tự hiểu rằng bây giờ mối quan hệ của chúng ta là gì? "Ngụy Lôi lạnh lùng đáp trả.
Mỹ Nhân im lặng thêm một lúc, nói một câu không đầu không đuôi: " Em hối hận rồi."
Lẽ ra ngày hôm đó em không nên uống say như vậy, không nên bắt lấy anh, không nên cùng anh trải qua đêm hoang đường ấy. Trên sân thượng hôm ấy em lẽ ra không nên nói những lời tràn đầy hy vọng như vậy, để rồi bây giờ chúng ta đều thất vọng. Chúng ta ngay từ đầu đã sai rồi.
Ngụy Lôi còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của lời nói kia, trong điện thoại để truyền ra tin báo kết thúc cuộc gọi.
Hắn nhìn chằm chằm màn hình đen thui, trong lòng cũng rối bời y hệt Mỹ Nhân ở bên kia.
Mỹ Nhân cúp điện thoại, nước mắt tuôn ra như suối. Dẫu biết trước sẽ buồn, nàng vẫn không kìm lòng được gọi điện thoại cho hắn. Nhận lấy những lời tuyệt tình kia, dù đau khổ nhưng nàng cũng buông bỏ được rồi, để Ngụy Lôi nhớ đến nàng là một kẻ lạnh lùng còn hơn là một kẻ yếu đuối cần người bảo bọc.
Ba ngày sau, theo lịch thì hôm nay là ngày nàng lên máy bay. Anh trai có cuộc họp quan trọng, chị dâu thì phải đi công tác nên nàng phải tự ra sân bay một mình.
Mỹ Nhân gọi một chiếc xe taxi, nhắn tin tạm biệt anh trai xong thì không hề lưu luyến mà bước lên xe.
Xe taxi đi một mạch đến sân bay, dọc đường qua vài trạm thu phí và ngã tư. Con đường từ nhà trọ của Mỹ Nhân đến sân bay phải qua một khu dân cư vừa mới quy hoạch, mọi người đã chuyển đi hết nên rất vắng vẻ.
Người tài xế ban đầu định đi đường tránh, nhưng nếu vậy sẽ được trả ít tiền hơn nên vẫn đi vào con đường này. Mỹ Nhân ngây thơ ngồi trên xe cũng không hay biết, hoàn toàn không biết chút nữa thôi bản thân mình sẽ xảy ra chuyện gì.
Xe taxi đang chạy bon on trên đường vắng, đột nhiên từ một con đường nhỏ thông qua rẽ đến một chiếc xe 16 chỗ màu trắng. Chiếc xe 16 chỗ nhanh chóng tăng tốc chạy vượt đến phía sau, bấm còi inh ỏi.
Mỹ Nhân không chịu được tiếng ồn ào này, khi mà chiếc xe 16 chỗ liên tục lượn qua lượn lại có ý muốn qua mặt. Nàng nói với người tài xế phía trước: "Chú à nhường đường cho bọn họ đi, thật ồn ào quá."
Người tài xế đương nhiên phải nghe lời khách, lập tức chạy chậm lại rồi nhường đường. Nhưng chiếc xe kia sau khi vượt qua khỏi xe nàng ngay lập tức ngoặt tay lái cản đầu xe taxi.
"Uỳnh." Hai đầu xe va chạm nhau.
Mập
Tài xế taxi không kịp thắng xe lại nên cả đầu xe bị biến dạng sau cú va chạm, cửa kính vỡ nát. Mỹ Nhân ngồi ghế sau không cài dây an toàn nên liền bị đập trán vào băng ghế trước.
Cửa xe 16 chỗ mở ra, bước xuống hai tên mặc đồ đen đeo khẩu trang kín mít.
Mỹ Nhân lúc này đã bị thương trên trán, thị giác có phần mơ hồ không nhìn rõ phía trước. Tài xế taxi dù có túi hơi nhưng cũng bị cú va chạm khi nãy làm cho bất tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://www.monkeyd.me/sung-ai-co-vo-nho/13-2.html.]
Nàng nhìn thấy cửa xe bên cạnh mình bị bật mở, hai bóng người đen thui thì thầm với nhau gì đó, sau đó nàng liền bất tỉnh.
Ngụy Lôi kéo cô gái ngồi ở băng ghế sau ra. Sau khi xác định vết thương của nàng không có gì nguy hiểm mới quay sang phân công Cừ Lập: "Anh cùng Hồng tử ở lại giải quyết chiếc xe này, tôi cùng Thanh tử đưa cô ấy đến điểm hẹn. Làm gọn gàng một chút, coi chừng tai mắt của Thế Ba."
Cừ Lập đánh giá tình hình chiếc xe và tài xế, gật đầu chắc nịch với Ngụy Lôi: " Chú yên tâm, anh sẽ giải quyết gọn gàng."
Ngụy Lôi gật đầu với Cừ Lập, sau đó bế Mỹ Nhân bước lên xe. Ôn Ngự Thanh lúc này cũng từ trên xe bước xuống, cùng với Cừ Lập bắt đầu dọn dẹp hiện trường vụ bắt cóc.
Chiếc xe 16 chỗ phóng nhanh trên quốc lộ hướng về phía ngoại ô. Ngụy Lôi ngồi ở ghế sau, trong lòng là Mỹ Nhân vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, trên trán có vết rách nhỏ, m.á.u đỏ tươi chảy xuống trông không có gì thất thố mà lại như có nét yêu mị.
Hắn xé một mảnh vải trên quần của nàng, thấm m.á.u trên trán cho nàng.
Hồng Ngu lái xe ở phía trước, nhìn qua kính chiếu hậu hỏi hắn: "Anh Lôi, có cần dừng lại băng bó vết thương cho chị dâu không? "
Ngụy Lôi gương mặt trắng toát của Mỹ Nhân, nhẹ nhàng đáp lại: " Không cần, chú lo tập trung lái xe cho cẩn thận. Cô ấy chỉ là bị trầy xước thôi." Hắn vừa nói vừa ghé môi hôn nhẹ lên vết thương trên trán nàng.
"Mỹ Nhân, một chút nữa thôi, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt."
Chiếc xe chở Mỹ Nhân đi về phía trạm thu phí cuối cùng trước khi ra khỏi thành phố, nàng vẫn an ổn nằm trong lòng Ngụy Lôi, một chút cũng không ý thức được số mệnh của mình từ lúc này đã ngoặt sang hướng khác.
Theo kế hoạch, Ngụy Lôi sẽ đưa Mỹ Nhân đến một vùng quê cách xa thành phố nàng đang sống hơn mấy trăm dặm về phía Bắc. Nơi này dù điều kiện đúng là có không tốt nhưng lại là nơi hẻo lánh nhất, đảm bảo đám người của Thế Ba không thể điều tra đến được.
Hắn ban đầu cũng không muốn làm đến nước này. Nhưng Thế Ba là con cáo già đa mưu quỷ quái, lão một lần thực hiện được kế hoạch của mình thì sẽ có chuyện uy h.i.ế.p hắn làm lần hai. Hắn phải khiến lão biết thế nào là quả báo.
Chiếc xe rẽ khổ con đường quốc lộ vào đường đất dẫn đến một thôn nhỏ nằm sâu trong rừng. Cừ Lập và Ôn Ngự Thanh lúc này đã đến đó trước, đang cùng bà chủ nhà trọ nói chuyện.
Ngụy Lôi trước khi bắt đầu kế hoạch đương nhiên đã tính toán ổn thỏa chuyện chỗ ở cho Mỹ Nhân. Hắn đã sang lại quán ăn, dùng toàn bộ tiền mua một căn nhà nhỏ trong thôn này, xây một khoảnh sân, trồng nhiều hoa màu để trang trí, còn đặc biệt xây thêm một gian phòng làm phòng vẽ tranh cho Mỹ Nhân.
Bà chủ nhà nhìn chằm chằm vào cửa xe vừa mở ra kia, thấy Ngụy Lôi bước xuống thì cười đon đả tiếp chuyện: "Anh Ngụy, tôi đợi anh mãi, không biết khi nào thì anh chuyển đến nhà mới này, con gái tôi cứ bám theo hỏi mãi. À, anh còn nhớ con bé chứ, là Tiểu Nhu ấy."
Ngụy Lôi không quan tâm đến lời bà ta nói, tiến đến hỏi Cừ Lập: "Xong xuôi rồi chứ? "
Cừ Lập gật đầu trả lời: "Anh yên tâm, ổn thỏa hết cả."
Ngụy Lôi gật đầu, quay sang bà chủ nhà nãy giờ còn đang độc thoại một mình: "Bà Can, bây giờ đây đã là nhà tôi rồi, bà có phải nên biết ý tứ mà không vào nhà của người khác khi chưa được mời không? "
Bà Can không nghĩ Ngụy Lôi lại nói chuyện không khách sáo gì như vậy. Nhưng mà dù thế cũng không sao, bà ta và con gái còn rất nhiều cơ hội để tiếp cận Ngụy Lôi. Loại nam nhân tuấn tú cao lớn thế này nếu để làm con rể thì cả gia đình chắc chắn sẽ nở mày nở mặt, xem mấy bà hàng xóm còn dám chê con gái nhà bà dâm đãng, sau này không ai lấy hay không?
Sau khi bà Can rời đi, đám người Cừ Lập, Ôn Ngự Thanh cùng Hồng Ngu nói chuyện với Ngụy Lôi vài câu, chào tạm biệt rồi cũng rời đi.
Ngụy Lôi lại xe bế Mỹ Nhân đi vào nhà, giúp nàng khử trùng cẩn thận vết thương, lau sơ cơ thể, cùng lúc đó thì nàng cũng mơ màng tỉnh lại.