Sủng ái cô vợ nhỏ. - 17.2
Cập nhật lúc: 2024-11-02 10:05:22
Lượt xem: 8
Ngụy Lôi cười khẩy nhìn nàng, sau đó liền kéo tay ôm nàng vào lòng, đặt lên trán nàng một nụ hôn, lẩm bẩm một mình: "Bỏ đi, có nói em cũng không hiểu."
Hắn sơ cứu vết thương xong cho nàng liền đi ra ngoài xử lý cánh tay của mình. Xong xuôi mới bắt đầu nấu bữa sáng cho hai người.
Cả ngày hôm đó Ngụy Lôi luôn quanh quẩn trong nhà không hề đi làm. Hắn mất cả buổi sáng để dọn dẹp toàn bộ căn phòng ngủ của hai người. Ngoại trừ giường và tủ quần áo cùng một bộ bàn ghế, tất cả đồ đạc còn lại đều bị đem ra ngoài. Hắn sợ sau này khi bản thân đi làm nàng lại ở nhà tự đả thương chính mình như sáng nay.
Mỹ Nhân trầm mặt nhìn hắn khiêng từng vật dụng đi ra khỏi phòng, bàn tay nắm chặt mảnh vỡ sứ của bình hoa. Nàng không muốn làm đến nước này, nhưng nàng cũng không muốn cả đời bị cầm tù ở ngôi nhà này.
Khi căn phòng chỉ còn lại những đồ vật đơn giản, Ngụy Lôi vừa lau mồ hôi vừa nói với nàng: "Dây xích đủ dài để em vào nhà vệ sinh, đồ ăn tôi sẽ để trên bàn. Khi tôi đi làm thì em cứ ngoan ngoãn ở đây."
Mỹ Nhân trừng mắt nhìn gương mặt đắc thắng của hắn, bàn tay giấu trong chăn càng ra sức nắm chặt mảnh vỡ của bình hoa.
Nàng thật muốn một lần đ.â.m c.h.ế.t hắn!
Giết hắn rồi sẽ không ai bắt nhốt nàng, không ai ăn h.i.ế.p nàng, không ai cưỡng bức nàng nữa.
Ngụy Lôi thu xếp mọi thứ trong nhà xong hết liền rời đi. Hắn xin nghỉ ca sáng nhưng phải đi ca chiều, nếu không thì sẽ mất toi một ngày lương. Cô gái ngốc kia hôm qua còn phung phí 150 tệ của hắn.
Nhưng cũng may hắn đã đòi lại rồi, còn được khuyến mãi thêm một chút nữa. (tác giả cười tà :>>)
Mỹ Nhân ngồi bên trong phòng một lúc lâu cũng không thấy hắn quay lại. Nàng không biết là hắn sẽ đi làm buổi chiều.
Nàng liền đi xuống giường, lòng bàn chân vừa tiếp đất thì đã đau rát khiến nàng xuýt xoa. Đưa tay vặn chốt cửa nhìn ra bên ngoài, căn nhà yên tĩnh không một bóng người. Nàng đoán chừng Ngụy Lôi đã đi ra nhà kho sau nhà, cũng có thể là đi khỏi nhà rồi.
Nhìn cọng dây xích đang cột trên chân mình, nàng tức giận bặm môi, trong lòng thầm chửi tên kia một nghìn lần.
Ngụy Lôi không để bất cứ đồ gì trong phòng để nàng giải khuây cả, ngoại trừ nằm ngủ ra thì cũng không có gì thú vị để làm.
Mỹ Nhân quyết định đánh một giấc, trong đầu thầm nghĩ phải dưỡng sức thật tốt, sau này còn phải đối kháng với gã đàn ông cao hơn mình cả cái đầu kia, nếu không chuẩn bị chu đáo thì sẽ rất dễ thất thế.
Không biết nàng ngủ bao lâu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng động mạnh khiến nàng giật mình thức dậy.
"Uỳnh" một tiếng. Mỹ Nhân ngơ ngác ngồi dậy nhìn xung quanh.
Động đất sao?
Nàng cố rướn người về phía chốt vặn cửa, hé ra một khe nhỏ nhìn ra ngoài phòng.
Bên ngoài tối đen vì bị những thanh gỗ đóng lên che mất ánh sáng, tiếng động mạnh kia vẫn vang lên không dứt. Cảm giác như có ai muốn đập nát cửa nhà ra vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sung-ai-co-vo-nho/17-2.html.]
"Tên đó không phải bị điên chứ?" Nàng lẩm bẩm trong miệng, từ từ ngồi dậy mở hắn cửa phòng ra.
"Này, làm gì vậy? Anh muốn phá luôn ngôi nhà này mới vừa lòng sao?" Nàng hét lớn về phía cửa chính trong nhà.
Âm thanh kinh động kia ngay lập tức dừng lại.
Mỹ Nhân lúc này cảm thấy hơi kì lạ. Ngụy Lôi rất yêu thích căn nhà này, hắn bây giờ trừ khi muốn dỡ cửa ra, không thì đang làm gì vậy?
"Ngụy Lôi, anh có nghe em nói không vậy? Anh muốn làm gì? Phát điên từ sáng đến giờ còn chưa đủ sao?" Nàng nói một tràng với hắn, ánh mắt chuyên chú nhìn về cánh cửa kia.
"Uỳnh." Tiếng động đột ngột vang lên. Mỹ Nhân bị dọa cho giật mình ngã vật ra sau.
Nếu tên kia cứ tiếp tục phát điên như vậy thì hàng xóm sẽ đến đây mắng vốn, hắn ta muốn cho tất cả mọi người biết mình bị điên sao?
Mỹ Nhân quyết định mặc kệ hắn và tiếng động lớn như sư tử gầm kia, chui lại vào chăn nhắm mắt.
Không biết tạo thêm bao nhiêu âm thanh khó chịu nữa, cuối cùng tên kia đã chịu dừng lại.
Mỹ Nhân nằm trong chăn thở phào nhẹ nhõm. Nàng ngồi dậy cẩn thận bước xuống giường để không động đến vết thương của mình, hé cửa ra.
Bên ngoài khác với khi nãy, bây giờ vì cánh cửa chính bị khoét một lỗ lớn, ánh sáng màu đỏ của hoàng hôn rọi thẳng vào trong nhà. Đứng trong khoảng ánh sáng đấy, một tên đàn ông mặc áo khoác da, thân hình to lớn bệ nệ, đội chiếc mũ lưỡi trai hướng mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Mỹ Nhân bị dọa đến tròn mắt, đứng cứng lại một chỗ.
Minh Phù?
Gã làm gì ở đây? Vì sao, vì sao lại biết nàng ở đây?
Không đúng. Không phải tên này đang bị giam trong tù sao? Thời hạn thi hành án sao có thể nhanh như vậy? Mới có mấy năm?
Không đúng, rốt cuộc, rốt cuộc chuyện này là sao?
Trong đầu Mỹ Nhân lướt qua bao nhiêu suy nghĩ kinh hoàng, cuối cùng nàng mới ý thức được một điều. Gã ta tìm đến đây, hơn nữa còn đục khoét cửa nhà thế này thì không hề có ý tốt gì.
Nàng vội vàng xoay người, đem chốt cửa nhanh chóng khóa lại.
Mập
Minh Phù ngay lúc đó cũng nhanh chóng lao lên định chặn cánh cửa lại, đáng tiếc là không thành.
"Ầm...ầm...ầm." Gã liên tục đập cửa từ bên ngoài.