Sủng ái cô vợ nhỏ. - 9.3
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:51:21
Lượt xem: 25
Trên đầu nàng vang lên một giọng nói của đàn ông, ngữ khí trầm ấm: "Của cô hết 195 tệ."
Bàn tay đang lấy tiền của Mỹ Nhân từ trong ví khựng lại, giọng nói này...
Nàng ngẩng đầu nhìn người đang đứng bên cạnh mình. Quần áo phục vụ màu đen, nước da màu đồng, ngũ quan tuấn tú, gương mặt lạnh lùng lại mang vẻ phong trần, dáng người cao to, là Ngụy Lôi.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn ta, môi mấp máy mấy lần nhưng không nói được một từ tròn trịa.
Tần Chí Viễn quay lại bàn vào đúng lúc đó, nàng liền thay đổi nét mặt thảng thốt của mình, lưu loát lấy tiền đưa cho hắn ta.
Ngụy Lôi không đổi nét mặt nhận lấy, sau đó đi về quầy thanh toán.
Tần Chí Viễn thấy nét mặt của nàng có gì đó không đúng, nheo mày hỏi: "Cô không sao chứ, trông có có vẻ bất ngờ quá vậy?"
Thời gian qua kĩ năng nói dối của nàng đã lên tới bậc thượng thừa, có thể trong vòng một giây thay đổi nét mặt, nói dối không chớp mắt ngượng miệng, đối phó với câu hỏi này của Tần Chí Viễn quá dễ dàng: "Giá tiền chát quá, tôi đang tiếc tiền thay anh đó."
Anh ta cười hào phóng: "Không đắt, được mời giai nhân ăn là vinh hạnh của tôi."
Ngụy Lôi trở lại trả tiền thừa cho hai người vừa đúng lúc nghe được câu đó của Tần Chí Viễn, chân mày hơi nheo lại.
Mỹ Nhân không dám nhìn mặt hắn ta. Mặc dù trong lòng khao khát gặp hắn rất mãnh liệt, nhưng không phải ở nơi này, không phải trong tình huống này.
Tần Chí Viễn nhận lấy tiền thừa, sau đó cầm áo khoác của mình đứng dậy, nói với Mỹ Nhân: "Đi thôi, tôi đưa cô về khách sạn."
Nàng luống cuống đứng dậy cầm túi xách của mình, cúi đầu đi theo sau lưng Tần Chí Viễn, cảm giác ánh mắt của Ngụy Lôi vẫn luôn dõi theo không rời.
Ra đến xe, nàng đứng ở ngoài, gõ cửa nói vào bên trong với Tần Chí Viễn: "Tôi chợt nhớ ra có chút việc phải làm, anh cứ về nhà đi, không cần đưa tôi về."
Mập
Tần Chí Viễn toan định nói mình tình nguyện đưa nàng đi công việc thì nàng đã bỏ đi mất, anh ta liền chán nản lái xe rời đi.
Mỹ Nhân đi được vài bước thì ngoái đầu lại nhìn phía sau, sau khi xác nhận chiếc xe hơi màu trắng kia đã chạy khuất rồi mới quay về trước cửa nhà hàng.
Nàng kiếm một bồn cây ven đường ngồi xuống, định bụng sẽ đợi Ngụy Lôi.
Mặc dù chỉ là nhìn qua mặt hắn trong chưa tới một phút cũng đủ để khiến nàng khắc sâu hình ảnh đó vào lòng. Hắn vẫn cao lớn như xưa, vẫn đẹp trai, vẫn nét mặt lạnh lùng, chỉ có điều trông lại trưởng thành và chín chắn hơn.
Vừa nghĩ vài phút nàng đã đỏ mặt, không hiểu tại sao. Hắn cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt nàng rồi, thời gian qua nàng vất vả đi khắp nơi tìm người cuối cùng cũng có
thành quả, ông Trời đúng là không phụ người có công.
Gặp lại hắn rồi, bây giờ nàng còn phải nghĩ xem nên giải thích mọi chuyện như thế nào đây a.
Nhất là chuyện mà ba Thẩm đã nói với hắn, không chừng bây giờ nhà họ Thẩm của nàng đã bị hắn ghim vào danh sách đen rồi. Không được, nàng còn muốn cùng hắn tiến triển quan hệ, muốn cùng hắn... quay lại như xưa?
Quay lại như xưa, hai người ngày đó cũng chỉ là mối quan hệ mập mờ không xác định, chỉ là tình một đêm, vậy thì hiện tại... nàng chẳng lẽ phải chủ động giống lần trước sao?
Vừa nghĩ như vậy Mỹ Nhân đã lắc đầu thật mạnh xua đuổi ý nghĩ đó của mình. Nàng khi đó là uống rượu say nên mới hành động hồ đồ như vậy, bây giờ chủ động nhào vào lòng người ta thì không gọi là hồ đồ nữa, mà là lẳng lơ. Nàng không thể làm chuyện xấu hổ như vậy được, da mặt của nàng chung quy vẫn rất mỏng.
Mỹ Nhân ngồi trước nhà hàng đợi Ngụy Lôi làm việc xong đi ra, kết quả đợi từ một giờ trưa đến hơn mười giờ tối.
Nàng thẫn thờ ngồi ở bồn cây, suốt mấy tiếng đồng hồ qua nàng nửa bước cũng không hề rời đi, thật sự là chăm chú đợi Ngụy Lôi xuất hiện. Nhưng mà mấy chục tốp thực khách đi ra, nàng vẫn không nhìn thấy hắn xuất hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sung-ai-co-vo-nho/9-3.html.]
Nàng ban đầu còn nghĩ nơi này có cửa sau cho nhân viên, kết quả lại nhìn thấy một nhân viên mặc đồ phụ bếp tan ca đi ra, chứng tỏ chỉ có một cửa, vậy hắn đâu rồi?
Nàng nghĩ hắn là muốn tránh mặt mình, chán ghét nhìn thấy nàng, lại cảm thấy tủi thân.
Là lời ba nàng nói ra khiến hắn bị xúc phạm, nhưng nàng hiện tại chính là muốn xin lỗi hắn, muốn chuộc lỗi, hắn sao lại có thể không cho nàng một cơ hội chứ?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, người ta không chừng không thấy mặt nàng còn thoải mái hơn, việc gì lại phải thấy mặt nàng để mà tức anh ách trong lòng?
Nàng ngồi suốt chín tiếng đồng hồ, nghĩ hơn trăm chuyện vẩn vơ, nghĩ đến mức đầu óc choáng váng, bụng cũng bắt đầu đói.
Nàng thầm nghĩ trong đầu, thôi vậy, dù sao cũng biết hắn làm việc ở đây rồi, ngày mai nàng sẽ đến đây một lần nữa, nhất định tìm hắn xin lỗi. Nhưng mà vừa định rời đi nàng đã thấy nhà hàng tắt điện, một nhóm khoảng hơn mười mấy người đi ra, có vẻ là đã đến giờ đóng cửa.
Nàng đột nhiên nghĩ, có lẽ hắn không tan làm sớm là vì làm toàn thời gian, như vậy bây giờ nhà hàng đóng cửa thì có phải hắn sẽ đi ra không?
Mỹ Nhân ôm hi vọng, tiếp tục ngồi đợi.
Chừng hơn nửa tiếng sau cuối cùng cũng thấy Ngụy Lôi đi ra. Hắn đã thay đồ đồng phục của nhà hàng, mặc áo thun đen, quần jean đã sờn, giày bât cao cổ, đầu đội mũ lưỡi trai, trên vai đeo một chiếc balo màu đen, ung dung đi từ từ ra.
Nàng kêu hắn: "Ngụy Lôi."
Ngụy Lôi khựng lại, ngoái đầu nhìn nàng.
Mỹ Nhân từ trên bồn cây đứng dậy định chạy về phía hắn, kết quả vì ngồi đợi lâu mà cả hai chân đều mất cảm giác, cứ như vậy ngã khuỵu xuống. Cũng may hắn phản ứng nhanh nhẹn ba bước đi tới đỡ nàng, nàng liền ngã vào lồng n.g.ự.c rắn khỏe của hắn.
Hơi ấm cùng mùi hương nam tính của người đàn ông vởn quanh người Mỹ Nhân, cảm giác này đã lâu nàng chưa được trải qua, bây giờ liền thấy vô cùng ấm áp, yên tâm. Đúng là hắn, nàng tìm được rồi.
Ngụy Lôi đỡ nàng ngồi xuống bồn cây, không nói một lời quỳ gối trước mặt nàng, đem giày cao gót cởi ra, chầm chậm xoa bóp.
Mỹ Nhân hơi ngượng ngùng vì hành động này của hắn, định lên tiếng bảo bản thân có thể làm được, muốn rút chân lại. Kết quả vừa định kéo chân lại đã nghe hắn nói: "Ngồi yên."
Nàng liền ngoan ngoãn nghe theo, ngồi yên trên bồn cây. Hắn thì quỳ trước mặt nàng, một tay đỡ lấy bàn chân trắng như sữa của nàng, tay kia nhè nhẹ xoa bóp, hết chân này đến chân kia, đến khi chân nàng có cảm giác vẫn tiếp tục làm.
Nàng lấy tay che mũi, ngượng ngùng nói với hắn: "Hết... hết tê rồi, không cần bóp nữa."
Hắn vẫn xoa bóp cho nàng thêm một lúc nữa mới buông ra, mang giày cao gót lại cho nàng, sau đó đứng dậy.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, nàng lại trông vừa nhỏ bé vừa yếu đuổi. Bởi vì phải ngồi đợi mấy tiếng đồng hồ dưới cái nắng gắt gao của mặt trời ban trưa, sau đó là khí trời se lạnh của buổi tối, sắc mặt nàng hơi nhợt nhạt, mái tóc cũng hơi rối, bộ váy áo đẹp đẽ lúc trưa hắn nhìn thấy giờ đã nhăn đi vài chỗ, trông nàng vừa đáng thương lại vừa tội nghiệp.
Ngụy Lôi ngồi xuống bên cạnh nàng, đặt balo dưới đất.
Mỹ Nhân quay qua nhìn hắn. Hơi ấm của bàn tay khi hắn bóp chân cho nàng vẫn còn đọng lại trên da thịt nàng, nàng còn cảm nhận được. Nàng cảm thấy vô cùng vui vì hành động khi nãy của hắn, cảm giác chính là hắn quan tâm mình, như vậy chứng tỏ nàng còn cơ hội, mấy diễn biến xấu kia là nàng rảnh rỗi nghĩ bậy rồi.
Ngụy Lôi không nhìn nàng, ánh mắt u tối không một gơn sóng, đáy lòng lại cuộn trào từng đợt mãnh liệt.
"Em đến đây làm việc sao?" Không chào hỏi, không hỏi thăm sức khỏe, câu đầu tiên chính là như vậy.
Mỹ Nhân đỏ mặt, giọng của hắn... ấm quá đi mất. Nàng vẫn có chút không tin vào cảm giác hiện tại, hạnh phúc đến bất ngờ quá, nàng còn chưa kịp chuẩn bị.
"Không... em đến tìm người." Nàng đỏ mặt, ngượng ngùng trả lời.
"Tìm ai, nếu được anh có thể giúp em tìm." Hắn tiếp tục nói.
Mỹ Nhân cắn môi, hít một hơi quay qua nhìn hắn, vững giọng nói: "Em tìm anh, bây giờ tìm được rồi."