Sủng ái cô vợ nhỏ. - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:53:35
Lượt xem: 18
Khi nhìn thấy người đàn ông mặc đồ giống Tôn Trung Sơn kia, việc đầu tiên Mỹ Nhân nhớ đến là cái lần nàng và Ngụy Lôi lần cuối gặp nhau trong bệnh viện hai năm trước, người này từng đến phòng bệnh thăm hắn, thậm chí còn va vào nàng.
Nàng nhìn người đàn ông đó, cảm giác trên người ông ta tỏa ra một loại khí thế kinh người. Mặc dù trông tuổi tác có vẻ cao nhưng thoạt nhìn dáng dấp vẫn còn nhanh nhẹn, đôi mắt sắc bén như dao, gương mặt trầm lạnh khó đoán.
Thế Ba đang cùng Ngụy Lôi nói chuyện, đột nhiên cảm giác có một ánh mắt theo dõi mình, ngay khi ông ta quay về phía Mỹ Nhân thì nàng bị giật mình, tức thì xoay người bỏ chạy.
Hành động này của nàng vừa hay chỉ có Thế Ba nhìn thấy, ngay cả Ngụy Lôi hay đám anh em của hắn cũng không biết được.
"Xem ra tôi đã biết lý do cậu không chấp nhận đề nghị của tôi, là muốn hoàn lương sao? Nhưng mà cái giới này, có vào chứ không có ra. " Ông ta nhếch môi nhìn Ngụy Lôi, trào phúng nói với hắn.
Ngụy Lôi là người đã lăn lộn nhiều năm bên cạnh Thế Ba, biểu hiện của ông ta như vậy hắn đương nhiên lúc này đã đoán hiểu được. Có lẽ tiểu sủng vật kia đã không nghe lời hắn, tò mò đi xuống dưới đây rồi.
"Thế Ba, tôi cảnh cáo ông, đừng đụng vào cô ấy." Ngụy Lôi lên giọng nặng nề nói với ông ta.
"Cậu yên tâm, tôi là người thông minh, loại chuyện tự bê đá đập chân mình tôi sẽ không làm, trừ phi là bị ép phải làm, chặt đuôi của mình để bảo toàn tính mạng." Thế Ba trả lời hắn.
Ngụy Lôi không muốn tiếp tục dông dài với ông ta thêm nữa, hơn hết là Mỹ Nhân bây giờ đã biết được cuộc nói chuyện của hai người, hắn không muốn kéo nàng vào cái vòng xoáy bẩn thỉu này.
"Tôi không chấp thuận yêu cầu của ông, ông hãy đi đi." Hắn lạnh lùng nói, lập tức đứng dậy rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại ba người anh em của hắn cùng Thế Ba và đám tay chân, ông ta nhìn Cừ Lập, miệng cười thăm hỏi: "Lập tử, vẫn khỏe chứ?"
~~
Ngụy Lôi tức tốc chạy lên sân thượng, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Mỹ Nhân vẫn ngồi ở băng ghế đã giống như khi hắn đi xuống.
Hắn tiến lại gần ngồi bên cạnh nàng. Mỹ Nhân như đang suy nghĩ gì đó mà bị làm cho giật mình, đến khi trấn tĩnh thì mới nở một nụ cười xem như là tự nhiên hỏi hắn: "Ai đến vậy anh?"
Mập
Ngụy Lôi không biết nàng có đoán ra được người bên dưới là Thế Ba hay chưa. Nếu đã đoán ra được rồi...
"Người quen cũ thôi, đến chào hỏi vài câu ấy mà." Hắn mỉm cười với nàng.
Mỹ Nhân dù biết người đến là ai nhưng cũng không muốn đào bới làm gì, dù sao ai cũng có không gian riêng của mình, nàng và hắn huống hồ còn chứa xác định quan hệ thì lấy cớ gì mà xen vào cuộc sống của nhau?
Mỹ Nhân nghĩ như vậy liền miệng cười, đổi chủ đề: "Em thấy khung cảnh chỗ này rất đẹp đó, không nghĩ người như anh lại phát hiện ra được điểm tinh tế này."
Ngụy Lôi cười cười, đưa tay gãi đầu, nói thật: "Anh cũng không để ý, là đọc được trên mạng người ta nói. Em thích là được rồi."
Nàng mỉm cười nhìn hắn, trong mắt long lanh niềm hạnh phúc: "Em thật sự mong cứ bình yên như này mãi."
Ngụy Lôi và Mỹ Nhân về phương diện nào có thể nhìn vừa mắt nhau, nhưng trong phương diện nghệ thuật thì mắt nhìn có lẽ là một trời một vực.
Điển hình là câu vừa rồi nàng mới nói kia, hắn nghe hoàn toàn không hiểu lắm. Như này mãi, đương nhiên là sẽ như này mãi rồi, hắn cũng chỉ mong cuộc sống hai người rồi sẽ chỉ có bình yên cùng vui vẻ.
~~
Từ ngày hôm đó nàng không còn nhìn thấy Thế Ba đi đến quán ăn của Ngụy Lôi thêm lần nào nữa, nàng cũng không tiện hỏi hắn, mà cũng chẳng có lí do gì phải hỏi.
Ngụy Lôi buổi sáng thì cùng đám anh em của mình làm việc, đến chiều lại đi đến trường dạy thêm của Mỹ Nhân để đón nàng. Chuyện này kéo dài khoảng chừng hơn một tuần, nàng liền nói với hắn ý định trở về thành phố cũ của mình. Dù sao nàng đến đây mục đích là để tìm hắn, bây giờ người đã tìm thấy, nàng cũng cần sự nghiệp của mình.
Ngụy Lôi đúng là ban đầu cũng biết nàng vì lí do gì mà đến thành phố A này, nhưng khi nghe chính miệng Mỹ Nhân nói ra muốn quay lại nơi cũ cũng khó tránh khỏi hụt hẫng. Hai người cũng chỉ mới qua lại chưa bao lâu, đây là thời điểm cần bồi đắp tình cảm, nhưng ai cũng không thể nhường một bước. Bản thân hắn lại rất ích kỷ, chỉ muốn nàng ở bên cạnh mình.
Chuyện này cứ ậm ừ kéo dài suốt một tuần, chưa ai đưa ra được quyết tâm dứt khoát của bản thân mình.
Bảy giờ tối, Mỹ Nhân từ tiệm ăn cùng các đồng nghiệp bước ra, nhìn thấy dưới tán cây hắt bóng trên nền đường qua ánh sáng màu cam nhạt từ đèn neon là Ngụy Lôi đang đứng nghiền nát đầu thuốc lá.
Nàng nhíu mày, hắn vậy mà lại hút thuốc, tật xấu này từ ba Thẩm nàng ghét nhất.
Nàng quay người chào tạm biệt đồng nghiệp, nói thêm mấy câu xã giao với mọi người rồi đi về phía Ngụy Lôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sung-ai-co-vo-nho/chuong-12.html.]
Hắn dường như là đang tập trung nghĩ gì đó rất chuyên tâm. Tay đút vào túi quần, mày kiếm nhíu chặt, mắt nhìn chằm chằm xuống mẩu thuốc bị nghiền nát tội nghiệp nằm dưới đất, không hề phát hiện Mỹ Nhân đang đi đến.
Nàng từng bước tiến lại, gọi hắn: "Ngụy Lôi."
Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, tròng mắt đỏ hoe.
"Anh... làm sao vậy?" Mấy ngày nay ở cùng nhau, nàng có thể dễ dàng hiểu được một phần tính cách hắn. Không phải chuyện lớn, không phải chuyện sinh tử, hắn tuyệt đối một cái hốt hoảng cũng không lộ ra ngoài, vì chuyện gì mà bây giờ rưng rưng sắp khóc thế này?
Ngụy Lôi nhận ra mình thất thố trước mặt nàng, lấy áo quẹt nước mắt trên mặt, trả lời: "Lâu rồi không đụng đến t.h.u.ố.c lá nên bị sặc." Hắn nói xong còn giậm bẹp lên mẩu thuốc vốn đã thảm hại kia, đi đến dắt tay nàng.
Hai người đi trên con đường vắng vẻ về nhà. Bóng đèn điện hắt lên hai thân ảnh cao thấp khác nhau, tay nắm chặt, bước chân đồng đều đi về phía trước. Chỉ là bóng trên mặt đất lại có cái gì đó không hòa hợp. Bóng cao đi hơi nhanh, như là sốt ruột, bóng thấp thỉnh thoảng còn bị vấp vì không theo kịp tiết tấu của người phía trước.
Ngụy Lôi nhận ra nàng bị vấp mấy lần, dứt khoát buông tay ra để nàng tự đi.
Hai người im lặng đi, đến khi về trước cửa nhà Mỹ Nhân vẫn không nói với nhau tiếng nào.
Nàng mơ hồ thấy hôm nay Ngụy Lôi có cái gì đó lạ lạ, nhưng lại không dám lên tiếng hỏi. Nàng sợ là chuyện ở quán ăn, cũng có thể là chuyện trong đám chuyện cũ của hắn, nàng không muốn biết đến.
Ngụy Lôi có vẻ cũng không muốn nói cho nàng biết. Hắn hôn tạm biệt nàng, sau đó quay người rời khỏi, bộ dạng thất thần.
Nàng nhìn theo bóng hắn, sau đó cũng quay người đi vào nhà.
Sau khi tắm rửa, khởi động máy giặt xong thì nàng leo lên giường, lục tìm điện thoại để sạc pin. Hôm qua nàng mải bấm điện thoại đến khi thiếp mất, sáng nay vì vậy mà điện thoại tắt nguồn, cả một buổi không liên lạc gì được với ai.
Vừa cắm sạc vào, điện thoại lập tức nhảy lên hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ, mười tin nhắn, tất cả là của Hạo Huyền.
Nàng hoảng hồn, đợi điện thoại được 10% liền nhấc máy gọi lại.
Chuông reo ba tiếng, Hạo Huyền đã vội vàng bắt máy, giọng nói khàn khàn trách cứ: "Sao bây giờ em mới nghe máy?"
Nàng nhỏ giọng giải thích: "Em quên sạc pin điện thoại. Có chuyện gì sao anh?"
Không có chuyện gì thì anh trai cũng sẽ không điên cuồng gọi điện cho nàng như vậy.
Hạo Huyền đầu dây bên kia nhìn vợ mặt mày trắng toát đang tiếp khách đến viếng tang, khẽ ra hiệu rồi đi nhanh ra ngoài.
Anh siết chặt điện thoại đến nỗi các ngón tay trắng bệch. Bản thân là một luật sự toàn tài, lời nói ra trên tòa mỗi chữ đều là lưỡi kiếm chí mạng với đối phương, vậy nhưng giờ phút này không biết mở lời làm sao.
Mỹ Nhân đầu dây bên kia đợi anh nói đến sốt ruột, lên tiếng hối thúc: "Rốt cuộc là làm sao? Anh mau nói đi chứ."
Hạo Huyền dùng thanh âm trầm ổn nhất, nói từng chữ: "Ba Thẩm... mất rồi."
Mỹ Nhân bất giác nhướng mày, trong đầu trống rỗng.
Nàng không hiểu sao bản thân lúc này có thể bình tĩnh lạ thường như vậy, từ tốn hỏi lại: "Anh vừa nói gì, có thể lặp lại không?"
Hạo Huyền đầu dây bên kia im lặng.
Mỹ Nhân bên này vẫn ngoan cố: "Anh mới nói gì, có bản lĩnh thì lặp lại một tiếng."
Hạo Huyền vẫn im lặng.
Nàng cuối cùng không kiềm nén được, khóc rống lên: "Em bảo anh lặp lại cơ mà."
Nước mắt hòa với bóng đêm ngoài cửa sổ, Mỹ Nhân cảm thấy bầu trời đêm nay u tối đến lạ lùng, trong đầu tự nhủ bình minh sẽ đến, nhưng trong lòng thì lại khẳng định không bao giờ nhìn thấy thứ ánh sáng rựa rỡ đó được nữa.
Nàng không biết bản thân vượt qua cái bóng đêm đó bằng cách nào, sáng hôm sau u u mờ mờ kéo vali, trả tiền nhà, sau đó đi ra bến xe về nhà.
Ngồi trên xe suốt mấy tiếng đồng hồ, trong lòng nàng cũng nghĩ được vài điều. Nhớ lại lời anh trai nói, ba ba là bị tấn công là khi đang đi ra chợ mua đồ ăn về nhà. Bị đ.â.m mười sáu nhát, hai nhát vào tim, c.h.ế.t vì mất máu. Lúc được phát hiện đã là một tiếng sau đó, cơ bản là không thể cứu chữa.