Sủng ái cô vợ nhỏ. - Chương 2.2
Cập nhật lúc: 2024-10-28 09:39:31
Lượt xem: 38
Hắn lại tiếp tục nói: "Cái phiền nhất là dáng vẻ của em lúc cao trào, làm tôi muốn dừng cũng không thể dừng."
Mỹ Nhân đã sớm ngượng đỏ mặt. Tên vô sỉ này sao có thể nói những lời đó mà không đổi sắc mặt, thậm chí ngữ khí cũng không hề ngại ngần gì như vậy?
Hắn thấy nàng không trả lời liền liếc qua nhìn, thấy hai tai nàng đã đỏ lự.
"Xấu hổ sao?" Hắn nhếch môi.
"Anh... mau im lặng." Mỹ Nhân cắn răng nói với hắn.
Ngụy Lôi cười cười, bộ dạng này của nàng trông rất đáng yêu.
Thật ra tối hôm qua lúc nàng vừa bước vào quán bar thì hắn đã chú ý đến rồi. Hôm qua nàng mặc đồ không giống hôm nay, áo đầm màu trắng tay dài, cổ cao, dài quá gối, tóc xõa dài ngang vai, nhìn rất giống tiên nữ hạ phàm. Một cô gái ăn mặc như vậy lại bước vào chốn ăn chơi đương nhiên thu hút sự chú ý của nhiều người, nhưng hắn lại để ý không ai dám lại bắt chuyện với nàng.
Hắn mới hỏi một vị khách trong quán mới biết được, nàng là con gái của thẩm phán, em gái của luật sư, động vào nàng chắc chắn sẽ rất tuyệt đấy, nhưng sau đó sẽ là bản án rục xương trong tù, không ai nỡ vì một tiếng vui vẻ mà cả đời bóc lịch.
Điều làm hắn bất ngờ là nàng sau khi uống rượu đi ra khỏi quán lại ôm khư khư lấy hắn, liên tục nói muốn hắn.
Ngụy Lôi cũng là đàn ông, hai mươi chín tuổi là độ tuổi sung mãn nhất, hơn nữa hắn mới ra tù một tuần trước, còn chưa được hưởng khoái lạc. Nàng xinh đẹp như thế mà lại bổ nhào vào người hắn, nói bản thân không có phản ứng là nói dối.
Chuyện đoạn ghi âm kia không phải là nàng tự làm, mà là hắn dụ nàng làm.
Mỹ Nhân ngồi trên xe, hơi rượu làm nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Lúc Ngụy Lôi lái xe đến nhà của mình thì nàng đã không biết trời trăng gì nữa.
Hắn nhìn khóe mắt còn đọng được mắt của nàng, xem ra khi nãy nàng đúng là đã bị dọa sợ.
Hắn lay nhẹ nàng, không muốn tranh thủ cơ hội lại chiếm tiện nghi của người khác: "Này, dậy đi, đến nơi rồi."
Mỹ Nhân nheo mày, khó chịu nói: "Ba ba, con ngủ thêm một chút."
Ba ba? Xem ra là đang nằm mơ rồi.
Hắn mở cửa xuống xe, vòng qua bên kia tháo dây an toàn rồi bế nàng vào trong nhà.
Dọc đường nàng vì lạnh mà liên tục dán sát vào người hắn, đầu cọ vào lồng n.g.ự.c rắn khỏe của hắn.
Đến lúc bế nàng vào nhà thì thằng nhỏ bên dưới đã có phản ứng, kiêu hãnh ngẩng đầu.
Hắn nhìn bộ dạng mê man nằm trên giường của nàng, lại nhớ đến đêm qua nàng nằm dưới thân hắn không ngừng rên rỉ cầu hắn cho mình mà muốn phát điên.
Hôm qua là nàng bắt đầu trước, không thể trách hắn. Nhưng hôm nay... nếu hắn làm nữa thì không dễ nói chuyện, hắn vừa mới ra tù, không muốn lại vào đó. Nhưng mà hắn lại không kiềm chế được, đôi môi đỏ mọng của nàng phơi ra trước mắt hắn, hôn một cái chắc chắn không sao.
Hắn cúi xuống ngậm lấy môi nàng, đầu lưỡi quét qua viền môi.
Mỹ Nhân đang say sưa ngủ, cảm thấy có cái gì đó âm ấm trên miệng mình lại thích thú, lập tức ôm ghì lấy, thè lười l.i.ế.m thử.
Hắn run nhẹ người, ôm chặt lấy nàng, dán môi xuống không thương tiếc càn quét khắp khoang miệng nàng.
Trong phòng vang lên tiếng hôn ái muội của hai người, cơ thể của hắn phía dưới càng phản ứng mãnh liệt. Cậu nhỏ cứng ngắc, nóng bỏng chọc vào quần jean, không ngừng kêu gào đòi thoát ra.
Hắn đẩy nàng ra, rời khỏi môi nàng, kéo ra một sợi chỉ bạc. Nàng vẫn ngủ, không hề hay biết chuyện gì vừa mới xảy ra.
"Chết tiệt." Ngụy Lôi chửi thề, kéo chăn lên đắp cho nàng, sau đó đi qua nhà kế bên gõ cửa.
Một cô gái chừng ba mươi tuổi, trên đầu còn quấn lọn tóc nhanh chóng mở cửa, trừng mắt nhìn hắn: "Có biết con chị đang ngủ không hả, mày biết lựa giờ mà kêu quá nhỉ?"
Ngụy Lôi thấp giọng hỏi: "Chị cho em mượn một bộ đồ nữ, kín đáo một tí."
Ngụy Vãn ngạc nhiên: "Mày mượn đồ nữ làm gì? Dẫn em nào về nhà hả?"
Hắn gật đầu.
Ngụy Vãn vào trong lấy một bộ đồ bộ tay dài, quần ngắn đến gối màu trắng bằng vải cotton đưa cho hắn, sau đó dặn dò: "Giặt sạch trước khi trả."
Hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhận lấy rồi về phòng đóng cửa lại.
Mỹ Nhân vẫn nằm ngủ trên giường, chăn bị nàng đá khỏi người, một chân gác lên gối ôm, dáng ngủ của nàng rất xấu.
Ngụy Lôi lại gần vỗ mặt nàng, lần thứ hai đánh thức: "Mỹ Nhân, mau dậy đi tắm."
Nàng khó chịu mở mắt ra, nhìn thấy hắn thì lập tức hốt hoảng ngồi dậy, lùi về sau.
Ngụy Lôi bực mình với phản ứng của nàng. Biết vậy khi nãy hắn làm nàng luôn, không cần đi qua nhà chị mình mượn đồ cho nàng làm gì.
Hắn ném bộ đồ lên giường, lạnh giọng nói: "Tắm rửa thay đồ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sung-ai-co-vo-nho/chuong-2-2.html.]
Mỹ Nhân cũng cảm thấy phản ứng của mình hơi quá đáng. Nhìn lại người mình mới thấy quần áo vẫn còn nguyên vẹn, cơ thể không có gì bất thường, xem ra hắn thật sự không hề lợi dụng nàng.
Nàng cầm bộ đồ hắn đưa cho lên, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh có quần áo phụ nữ?"
Không biết làm sao Ngụy Lôi nghe nàng hỏi lại có chút chột dạ, lập tức trả lời: "Của chị gái tôi ở nhà bên cạnh, cô đừng hiểu lầm."
Nàng hiểu lầm gì chứ, chỉ hỏi thôi mà.
Nàng bước xuống giường, nhìn thấy phòng tắm ở đối diện.
Căn phòng của Ngụy Lôi nhìn giống phòng trọ, một giường, một ti vi và tủ quần áo, ở đầu giường còn có kệ sách. Sơn tường màu nâu nhạt đã cũ, có vài chỗ còn nứt toát lộ ra mảng vôi trắng, xem ra đã rất lâu không tu sửa.
Nàng tắm sơ bằng nước lạnh sau đó thay đồ, đem quần áo của mình xếp lại sau đó mở cửa ra ngoài.
Ngụy Lôi ngồi trên giường đang bấm điện thoại, nghe tiếng nàng mở cửa thì ngẩng đầu lên.
Mỹ Nhân cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn nàng lập tức nóng lên, quét qua từng tấc da thịt trên người mình. Nàng cúi xuống quan sát, đâu có gì bất thường.
Ngụy Lôi vẫn nhìn nàng chằm chằm, trong mắt từ từ hiện lên dục vọng xoáy sâu. Bầu n.g.ự.c của nàng khá lớn so với kích cỡ của áo ngủ, chính vì vậy nó lộ rõ từng đường cong qua lớp áo. Nàng còn không mặc áo lót, hai đỉnh đào nhỏ nhỏ ẩn hiện qua lớp áo ngủ mỏng tan, chiếc quần kia mặc dù chị hắn mặc là dài đến gối nhưng nàng mặc thì chỉ vừa che được bắp đùi, đôi chân dài vẫn rất bắt mắt.
Hắn đứng dậy tiến về phía nàng, còn ba bước nữa đã ngửi được mùi hương nhè nhẹ trên người nàng tỏa ra.
Ngụy Lôi nuốt nước bọt, giọng nói trầm hẳn đi: "Em ngủ trên giường, tôi ngủ sofa." Sau đó chìa tay về phía nàng: "Đưa áo đây tôi giặt cho."
Mỹ Nhân bị ánh mắt của hắn lần nữa làm cho luống cuống, tay ngượng ngùng đưa đồ trên tay cho hắn.
Ngụy Lôi nhận lấy, bàn tay vô tình lướt qua tay nàng, cảm giác mềm mềm truyền lên đại não hắn.
Hắn ném áo của nàng xuống đất, bắt lấy cả người nàng ấn lên tường, hơi thở dồn dập trước mặt nàng.
Mỹ Nhân bị hành động của hắn làm cho bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng thì môi đã bị chiếm lấy.
Hắn mạnh mẽ cướp lấy hơi thở của nàng, chiếc lưỡi trơn trượt trườn vào trong khoang miệng nàng khuấy đảo, đem tất cả hương thơm nuốt vào bụng. Một tay hắn chạm lên n.g.ự.c nàng, cách một lớp áo xoa bóp, thỉnh thoảng lại khẩy đỉnh hồng.
Mỹ Nhân run lên từng hồi, muốn kêu lên nhưng bị hắn chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng "ưm ưm". Tay nàng đánh mạnh lên tay hắn, đẩy đầu của hắn ra nhưng bất thành.
Cuối cùng hắn cũng quyến luyến rời khỏi môi nàng, chừa ra một khe hở nhỏ để nàng thở. Tay của hắn vẫn đặt trên n.g.ự.c nàng không hề dời đi, hắn cúi người ghé sát tai nàng, trầm giọng nói: "Khi nãy tôi cứu em, em có thể lấy thân báo đáp không?"
Mỹ Nhân bị hắn hôn đến mụ mị đầu óc, thở mạnh đẩy hắn ra. Nàng tức giận chửi ầm lên: "Biến thái, đồ lưu manh."
Ngụy Lôi nhíu mày nhìn nàng, trả lời: "Tôi cho em biết lưu manh thật sự là thế nào."
Hắn lao tới, một lần nữa ép nàng vào tường, môi hắn đè lên môi nàng, bàn tay mạnh mẽ giật phăng áo ngủ của nàng ném xuống đất, sau đó đưa tay lên n.g.ự.c nàng xoa bóp thành đủ hình dạng.
Mập
Mỹ Nhân vùng vẫy muốn thoát đi nhưng không được, sức của hắn so với nàng là quá lớn. Nàng thực sự rất hối hận, khi nãy sao có thể chấp nhận về nhà hắn được chứ, là nàng bị rượu làm cho mụ mị đầu óc, nàng thề lần sau không bao giờ uống rượu nữa.
Môi của hắn rời khỏi môi nàng, trượt xuống cổ, xương quai xanh, từng nơi đi qua đều để lại một vệt đỏ. Hắn ngậm lấy đỉnh hồng nhỏ nhắn của nàng, mút mạnh.
Mỹ Nhân bị khoái cảm đánh úp, cơ thể lập tức có phản ứng. Hắn ở dưới n.g.ự.c nàng lại không ngừng mút l.i.ế.m một bên, bên kia lại dùng tay xoa bóp.
"A~" Nàng ngửa đầu rên rỉ, hai tay bấu lấy vai hắn, nước mắt trào ra.
Thật đáng ghét, nàng rõ ràng đang bị hắn cường bạo, sao có thể lại cảm thấy sướng chứ?
Ngụy Lôi liên tục dùng môi lưỡi khiêu khích đỉnh hồng nhỏ của nàng, một hồi lại chuyển bên, đem Mỹ Nhân tiến vào vùng dục vọng bất tận của mình.
Hắn kéo nàng lên giường, đè xuống, dán sát người cả hai lại với nhau.
Cơ thể của hắn tỏa ra mùi mồ hôi cùng hormone nam tính quấn quít lấy nàng. Mỹ Nhân lúc này đã bị dục vọng không chế, hai mắt nàng mờ mịt, cơ thể thuận theo hắn.
Sau khi đã thưởng thức xong bầu n.g.ự.c của nàng, môi hắn càng tiến xuống dưới vùng bụng bằng phẳng của nàng, nhẹ nhàng hôn lên. Hắn còn nhớ nơi này của nàng tối hôm qua khi bị hắn tiến vào đã gồ lên một khối trông rất dọa người, càng làm cho cậu nhỏ của hắn hứng chí.
Cuối cùng khi hai người đã không một mảnh vải che thân, Ngụy Lôi mới chống dục vọng của mình trước cửa huyệt ướt đẫm của nàng, nhẹ nhàng ma sát. Hắn nhìn mỹ nhân nằm dưới thân không ngừng vặn vẹo thân mình, đẩy nhẹ đầu khấc vào trong.
Hoa huyệt của nàng như một cái miệng nhỏ ham ăn, mặc dù ấn đường của chủ nhân nhíu chặt lại vì khó chịu nhưng nó vẫn mút lấy đầu khấc của hắn. Ngụy Lôi thở mạnh một cái, đem toàn bộ của mình vùi vào trong nàng.
Mỹ Nhân rên lên một tiếng, bấu chặt lấy vai hắn, hai chân của nàng vòng qua ôm chặt lấy thắt lưng của hắn.
Ngụy Lôi ghé sát tai nàng, lời nói của hắn cũng bị dục vọng khống chế: "Tôi động nhé?"
Nàng không trả lời, nơi đó lại càng bóp chặt.
Hắn cử động thắt lưng, rút nam căn của mình ra một nửa sau đó lại tiến vào toàn bộ. Chỗ bụng bằng phẳng của nàng quả thật gồ lên một chút, miệng nàng ngâm nga rên rỉ, bên tai vang lên tiếng thở dốc của hắn.
Trong căn phòng rộng chưa tới ba mươi mét vuông diễn ra một màn xuân sắc, hai con người đều bị dục vọng của mình dẫn dắt vào miền khoái lạc.