Sủng ái cô vợ nhỏ. - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-28 09:46:56
Lượt xem: 21
Ngụy Lôi bị đánh bầm dập khắp người, bây giờ mỗi lần hít thở anh cũng cảm thấy khó khăn. Lúc Minh Phù ghé sát mặt xuống để nói chuyện với mình, anh phải dùng sức lắm mới nặn ra một miếng nước bọt, phun lên gương mặt tròn phì của hắn ta.
Minh Phù bị nước bọt của anh dính lên mặt, tức giận chửi ầm lên, dùng chân đá vào mặt Ngụy Lôi: "Con mẹ mày, thằng khốn, dám phun nước bọt lên mặt tao." Hắn quay qua rống lên với đám đàn em của mình: "Đánh nó cho tao."
Đám đàn em của hắn đứa cầm gậy, đứa tay không, kẻ đ.ấ.m người đá khắp người Ngụy Lôi.
Cũng may anh trước đây từng trải qua biết bao trận đòn, da thịt cứng cáp mới không c.h.ế.t tại chỗ, nhưng cuối cùng thì chỉ còn nửa cái mạng.
Chuyện của em gái Minh Phù cũng không thể trách anh được. Ngày hôm đó chỉ có đám đàn ông trong băng đảng của bọn họ tụ tập, em gái hắn lại tài lanh chạy đến đó bày đặt góp vui, còn liên tục bám lấy anh. Lúc xảy ra xô xát còn chẳng biết nguy hiểm mà chạy đi, đứng đó muốn làm nữ anh hùng can ngăn bọn họ, kết quả bị Ngụy Lôi vô tình đánh trúng.
Người bị anh đánh trọng thương tử vong ngay tại chỗ, còn em gái Minh Phù sau đó được nhập viện điều trị, sống thực vật đến hơn sáu tháng sau mới chết, mà thời điểm đó án phạt đã xét xử xong hết rồi, có muốn kiện cáo gì nữa cũng không được.
Minh Phù cảm thấy em gái mình c.h.ế.t oan, hơn nữa Ngụy Lôi g.i.ế.c c.h.ế.t hai mạng người mà chỉ tuyên án có chín năm, hận chồng hận, tích đến ngày hôm nay mới bộc phát. Hắn thề hôm nay nhất định phải để Ngụy Lôi nếm trải nỗi đau mà hắn từng phải chịu, một chút cũng không thiếu.
Địa điểm mà Mỹ Nhân nhận được nằm ở gần vùng ngoại ô thành phố. Trước khi nàng lên xe bác tài có nói trước từ đây đến đó sẽ lấy phí nhiều hơn vì nơi đó không dễ bắt khách đi về, hơn nữa đường đi rất xấu. Bác tài dù nói gì thì nàng vẫn phải đi, đã lỡ hẹn người ta rồi.
Mỹ Nhân lên xe taxi được khoảng hơn năm phút thì anh trai nàng gọi đến. Hạo Huyền hỏi nàng buổi xem mắt thế nào, nàng liền nghiến răng nói: "Tra nam."
Anh trai nàng bật cười, nói với nàng: "Nhà bác Trình suy nghĩ rất truyền thống, em khó chấp nhận tư tưởng của họ cũng dễ hiểu. Nhưng mà ba ba chắc sẽ không từ bỏ đâu, muốn gả em đi lắm rồi."
Nàng biết anh trai lại chọc mình, liền đốp lại ngay: "Ba ba muốn gả em đi cũng được, tối nay em sẽ nói với ông ấy tìm vợ cho anh luôn. Nếu đã tìm được chồng cho em thì sao không tìm được chị dâu cho em, anh nói xem đúng không?"
Hạo Huyền ở đầu dây bên kia hóa đá, vội chữa lại lời của mình: "Anh cảm thấy em vẫn còn trẻ, lấy chồng sớm thì không tận hưởng cuộc sống được, anh sẽ khuyên ba giúp em."
Nàng cười với anh ta: "Không, em thấy anh nên lấy vợ đi, ở tuổi anh ai cũng phát thiệp mời hết rồi." Nàng dừng một lúc, làm bộ bất ngờ nói tiếp: "Mà từ đó đến giờ em chưa từng thấy anh nói thích ai, cũng không thấy anh thân thiết với bạn nữ nào hết, có phải anh thích đàn ông không? Nếu anh thích đàn ông thì em sẽ giúp anh khuyên ba ba, anh yên tâm, em không để ông ấy từ mặt anh đâu."
"Thẩm Mỹ Nhân, em đừng có mà khôn lỏi, ai mượn em đi suy đoán lung tung hả?" Hạo Huyền rống lên với nàng.
Mỹ Nhân bật cười khanh khách, cảm giác cà khịa người khác chưa bao giờ hết sung sướng cả.
Anh trai nàng không thể để chủ đề này tiếp tục nữa, bằng không sẽ bị em gái mình đem ra chọc tiếp, liền đánh trống lảng: "Em đang ở đâu đó, phòng tranh à?"
Mập
"Không, em đi đến đường XX, hẹn gặp Ngụy Lôi."
Hạo Huyền nhướng mày, như nhớ ra điều gì đó, anh vội hỏi nàng: "Anh ta hẹn em đến đó?"
Nàng trả lời: "Không, là bạn của anh ấy dùng điện thoại của anh ấy gọi đến. Lần trước họ có giúp em một lần lúc ở bar, em nghĩ cũng nên gặp mặt cảm ơn một lần."
Hạo Huyền ở đầu dây bên kia một tay cầm ống nghe điện thoại, tay kia vội lục tìm trong ngăn tủ hồ sơ. Nếu hắn nhớ không làm thì một đồng học cũ bên viện kiểm sát từng nhắc đến đường XX với hắn. Đây là một khu ổ chuột lớn của thành phố, tập trung đủ các thành phần cặn bã của xã hội, bọn họ xem giao dịch ma túy, mại dâm, buôn hàng cấm là một nghề kiếm sống bình thường. Nơi này đã tồn tại qua hàng chục năm nhưng chính quyền vẫn chưa triệt phá được, bởi vì người đứng đầu khu này là một mafia xã hội đen có thế lực ngầm rất lớn, ảnh hưởng đến cả giới bạch đạo, thậm chí nhiều lãnh đạo cấp cao của chính phủ cũng ăn tiền của ông ta.
Hạo Huyền cuối cùng cũng tìm được bìa hồ sơ đó, anh mở ra xem, đúng là đường XX.
Được lắm, anh vừa nghe quản giáo trại giam nói Ngụy Lôi trong quá trình cải tạo biểu hiện rất tốt, sau khi xảy ra chuyện kia thì chưa hề gây hấn với ai nữa, thậm chí còn được phóng thích trước hai tháng vì biểu hiện của mình. Anh còn nghĩ tạm thời cứ để em gái mình cùng hắn ta qua lại, bây giờ lại hẹn gặp anh em của mình ở đường XX, xem ra đúng là ngựa quen đường cũ.
Hạo Huyền trầm giọng, nghiêm túc nói với Mỹ Nhân: "Mỹ Nhân, đường XX là khu phố xã hội đen, anh ta hẹn em đến đó để gặp mặt là có vấn đề. Em không được đến đó, quay về ngay lập tức cho anh."
Mỹ Nhân đột nhiên cảm thấy trong lòng bất an, Ngụy Lôi sao lại hẹn nàng đến nơi đó chứ?
Nàng đột nhiên nhận ra điểm đáng ngờ, hình như cả cuộc điện thoại nàng không hề nghe thấy tiếng của hắn ta, chỉ có... chỉ có tiếng gào thét của người đàn ông kia.
Nàng chưa từng nghe qua giọng gào của Ngụy Lôi, không dám bảo đảm đó có phải hắn ta không, nhưng nàng cảm thấy rất nghi ngờ, Ngụy Lôi không phải bị kẻ thù của mình bắt đấy chứ?
"Anh trai, em cảm thấy hình như Ngụy Lôi gặp nguy hiểm." Nàng nói qua điện thoại với anh mình.
Hạo Huyền ở đầu dây bên kia tức giận vô cùng, mắng nàng: "Người gặp nguy hiểm là em mới đúng, lập tức quay về cho anh."
Mỹ Nhân biết nàng đi đến nơi đó là nguy hiểm, nhưng cảm giác bất an trong lòng nàng rất rõ. Ngụy Lôi cứu nàng một lần, mặc dù chuyện hắn đánh đám lưu manh kia dễ như trở bàn tay, nhưng dù sao cũng là ân nhân của nàng, nàng không thể bỏ mặc hắn được.
"Em gọi điện báo án." Nàng nói rồi cúp máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sung-ai-co-vo-nho/chuong-5.html.]
Mỹ Nhân gọi cho cảnh sát trưởng ở sở cảnh sát, người này là cậu ruột của nàng, nói rằng mình nghi ngờ ở số X đường XX xảy ra ẩu đả của một băng nhóm xã hội đen, bạn của nàng cũng đang ở đó.
Bởi vì tin báo của nàng vẫn chưa được bảo đảm nên cảnh sát trưởng chỉ phái một đội gồm tám đồng chí cảnh sát đến đó. Mỹ Nhân nghĩ có còn hơn không, nàng hi vọng mọi chuyện không phải như nàng suy đoán.
Còn khoảng mười lăm phút nữa là đến nơi, nàng liền gọi vào số của Ngụy Lôi một lần nữa.
Bắt máy vẫn là người đàn ông với giọng nói ồm ồm kia, lần này nàng hỏi thẳng: "Anh có thể chuyển máy cho Ngụy Lôi không, tôi muốn nói chuyện với anh ấy."
Tên kia còn chưa kịp trả lời, nàng đã nghe giọng của Ngụy Lôi thét lên: "Mỹ Nhân, không được đến, đây là bẫy."
"Thằng khốn nạn, bịt miệng nó lại." Tên đàn ông kia lập tức gào lên.
Nàng nghe tiếng đ.ấ.m đá vang lên liên hồi, còn có tiếng kêu rất thảm thiết của Ngụy Lôi.
Minh Phù cười ha hả, nói với nàng: "Cô em, bạn trai của em đang bị tụi anh giữ. Em muốn cứu nó thì một mình đến đây gặp anh, cho em nửa tiếng nữa, sau nửa tiếng mà em không đến thì anh sẽ phanh thây nó ra đó." Hắn nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Nhớ là đến một mình, đừng dẫn cớm theo, anh không thích bọn chúng đâu."
Tay Mỹ Nhân đổ mồ hôi lạnh, mặt nàng trắng bệch vì sợ hãi. Quả nhiên là Ngụy Lôi bị bắt.
Người tài xế taxi nãy giờ nghe nàng nói chuyện đại khái cũng hiểu được vấn đề, sau khi nàng cúp máy liền khuyên nàng: "Cô gái, cô nên đợi cảnh sát đến rồi cùng đi với họ, một mình cô làm sao đối phó với đám giang hồ đó được?"
Nàng run run đáp lại: "Cháu biết rồi, phiền bác lái xe nhanh một chút."
Nàng đương nhiên không thể một mình đối phó với bọn họ được, nhưng cũng không ngu ngốc đến mức chỉ đến đó với tám người đồng chí cảnh sát, nàng rất sợ mấy chữ "định mệnh sắp đặt."
Mỹ Nhân gọi điện lại cho cậu mình, thông báo cho cậu ấy: "Cậu, con chắc chắn ở đường XX đang có ẩu đả, còn có bắt cóc nữa, bạn con bị bọn chúng bắt." Nàng nói xong thì nước mắt liền trào ra, cả người run lên.
Cậu của nàng ở sở cảnh sát nghe xong tin này cũng như ngồi trên đống lửa, sau khi huy động đội đặc nhiệm xong mới trấn an nàng: "Mỹ Nhân, con không được hành động nông nỗi, đơi cảnh sát cùng đến, không được một mình xông vào."
Nàng không còn nghe được gì nữa, bởi vì xe đã đến nơi.
Khu phố XX là một khu ổ chuột tồi tàn, còn căn nhà số X thật ra là một nhà kho nằm bên ngoài khu ổ chuột đó.
Mỹ Nhân sau khi xuống xe thì nép vào một hàng rào ở bên ngoài, cẩn thận nhìn vào trong.
Nhà kho này có vẻ được tái tạo lại từ thời chiến, dùng làm nơi chứa phế liệu. Nhưng xem ra hiện tại chủ bãi phế kiệu một là không có ở đây, hai là không còn ở đây (là c.h.ế.t rồi đó).
Cửa nhà kho đóng kín, nàng không nhìn thấy được bên trong, nhưng tiếng gào thét vẫn thỉnh thoảng vang lên, nàng biết đó là tiếng của ai.
Còn khoảng hai mươi phút nữa là hết kì hạn nửa tiếng mà tên đàn ông kia ra cho nàng, Mỹ Nhân dù trong lòng rất hoảng loạn nhưng vẫn tỏ ra thật bình tĩnh.
Tám người cảnh sát ban đầu được phái đến đến sớm nhất, bọn họ đi bằng xe mười sáu chỗ, trên người ai cũng mặc thường phục, có lẽ là trinh sát ngầm.
Đội trưởng của bọn họ nhìn thấy nàng đang đứng nấp ở hàng rào liền lại kéo nàng ra đứng ở vùng an toàn bên ngoài, tự giới thiệu: "Tôi là trung úy Phương Đạt, đội trưởng đội trinh sát số 6."
Mỹ Nhân gật gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào cửa nhà kho ở phía xa.
Mọi người bắt đầu chia ra quan sát, tản về các phía xung quanh nhà kho.
Điện thoại của Mỹ Nhân lại một lần nữa reo lên.
Minh Phù ở đầu dây bên kia mất kiên nhẫn nói với nàng: "Cô có vẻ lâu quá rồi đấy, không muốn gặp lại thằng bồ mình nữa à?"
Nàng sợ hãi, vội vàng nói với hắn: "Không có, tôi đến rồi, tôi vào trong ngay lập tức, anh đừng làm gì anh ấy."
Minh Phù trả lời: "Nhanh lên, tao không có kiên nhẫn đâu." Hắn nói rồi dập máy.
Mỹ Nhân nắm chặt điện thoại của mình, các khớp ngón tay trắng bệch không còn huyết sắc, gương mặt của nàng cũng chẳng khác là bao.