Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sủng phi ngoan xinh yêu - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-04-25 19:22:41
Lượt xem: 6,607

Ta gật đầu: “Nhưng ta vẫn coi ngươi là bạn, dù sao thì hồi đó ở Phi Vân Các là ngươi bảo vệ ta, ngươi cũng là người đầu tiên đối xử tốt với ta, ta sẽ nhớ những điều tốt đẹp ngươi dành cho ta.”

“Sau này ta sẽ không coi ngươi là bạn nữa, dù sao thì ngươi cũng từng muốn g i ế t ta.”

Tố Nguyệt không nói gì, ta cũng im lặng.

Ta không ở đó quá lâu.

Khi trở về tẩm cung, nến trong điện vẫn còn sáng.

Ta phát hiện, ta vẫn quen gọi chàng là Thẩm Thận, gọi chàng nhiều năm như vậy, ngay cả khi tình đến nồng nàn thì cũng gọi như thế.

Ta đã không thể sửa đổi được nữa rồi.

Thẩm Thận nhìn thấy ta, buông tấu chương trong tay xuống.

Dưới mắt không giấu được vẻ mệt mỏi.

Vài ngày trước chàng nghị sự ở Dưỡng Tâm Điện, vẫn luôn chưa nghỉ ngơi tốt.

“A Xuân.” Chàng khẽ gọi ta: “Nên nghỉ ngơi rồi.”

“Sao chàng không ngủ trước?”

Ta đi tới xoa bóp vai chàng, chàng như nghĩ đến điều gì, khẽ cười một tiếng: “Trước kia, ta vẫn luôn cảm thấy là nàng không thể rời xa ta, ngay cả khi ngủ cũng muốn ta ở bên cạnh nhưng bây giờ ta mới phát hiện, là ta không thể rời xa nàng, khi nàng không ở bên cạnh ta, ta luôn ngủ không yên.”

Đêm đã khuya.

Thẩm Thận ôm ta từ phía sau, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Bây giờ mọi nghi vấn đã được giải đáp, ta cũng hiếm khi được ngủ ngon như vậy.

Thẩm Thận không g i ế t Tố Nguyệt, chàng đã cho nàng một cơ hội, một cơ hội để trở về làm chính mình.

Nếu nàng đồng ý, Thẩm Thận sẽ sắp xếp cho nàng một cái xác để qua mắt người của Phi Vân Các, từ nay về sau, trên đời này sẽ không còn Tố Nguyệt nữa.

Tố Nguyệt đã rời đi, trước khi đi nàng không gặp ta.

Nàng không muốn nhìn thấy ta, ta cũng không muốn nhìn thấy nàng.

Thẩm Thận từng hỏi ta, có muốn tự do không.

Nếu ta muốn rời đi giống như Tố Nguyệt, chàng sẽ sắp xếp mọi thứ rồi để ta đi.

Ta đã suy nghĩ về vấn đề này cả đêm.

Sáng hôm sau, Thẩm Thận dậy sớm chuẩn bị rời đi, ta gọi chàng lại.

Thẩm Thận khẽ dừng lại: “Có chuyện gì, có thể đợi tối ta về rồi nói... ”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sung-phi-ngoan-xinh-yeu/chuong-12.html.]

Chàng dường như cũng đang trốn tránh ta trả lời câu hỏi này.

Ta không thể để chàng toại nguyện. 

Ta nói: “Câu hỏi chàng hỏi ta trước đó ta đã nghĩ kỹ rồi, ta muốn tự do... ”

Đôi vai căng thẳng của Thẩm Thận hơi thả lỏng, khi quay đầu nhìn ta, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.

“Được, ta sẽ sắp xếp... ”

Ta ngắt lời chàng: “Ta thực sự muốn tự do nhưng tự do không thể cho ta thứ ta thực sự muốn.”

Thẩm Thận sửng sốt: “Vậy thì nàng thực sự muốn gì?”

“Ta muốn cứu giúp người đời, muốn trẻ em có thể lớn lên vô lo vô nghĩ, ít nhất là không bị c h ế t cóng hay c h ế t đói.” Ta nói:

“Ta muốn có quá nhiều thứ quá lớn, một mình ta không làm được.”

“Cho nên, chàng có nguyện ý làm cùng ta không?”

Lễ đăng cơ của hoàng hậu diễn ra đúng như dự kiến, sau đại lễ này, Phi Vân Các cũng hạ màn, dừng mọi hoạt động.

Dù sao thì hiện tại bọn họ không thể động đến Thẩm Thận, mà cũng không thể động đến ta.

Nếu tiếp tục đấu tranh, tổ chức chỉ có thể sống trong bóng tối của bọn họ sẽ không thể tồn tại được nữa.

Chúng ta và Phi Vân Các kiềm chế lẫn nhau, đạt đến sự cân bằng kỳ lạ.

Những gián điệp của Phi Vân Các vẫn hành tung bất định, chúng ẩn núp ở các quốc gia khác, cần mẫn đánh cắp tin tức tình báo...

Ta và Thẩm Thận đã có một thời gian dài sống yên ổn.

Thỉnh thoảng chúng ta sẽ xuất cung, đi xem cuộc sống của bách tính.

Bên cạnh đại lộ Thần Vũ phồn hoa náo nhiệt vẫn có những kẻ ăn xin rách rưới.

Chúng ngồi xổm ở góc tường, cầu xin những người quyền quý đi qua bố thí chút tiền.

Ta chỉ vào đứa ăn xin nhỏ đang ngủ trong ngõ, quay sang nhìn Thẩm Thận: "Ta đã từng kể cho chàng nghe về quá khứ của ta chưa?"

Anan

Thẩm Thận lắc đầu, ta cười nói: "Trước kia ta cũng giống như chúng."

Hàng ngày không đủ ăn không đủ mặc, còn bị người ta mắng chửi đánh đập, sống trong một góc nhỏ dưới sự khinh thường của những người quyền quý.

Ta tưởng cả đời này ta sẽ cứ sống như vậy, cho đến một ngày, một người đàn ông mặc áo gấm ngồi xổm trước mặt ta.

"Tiểu cô nương, ta đưa ngươi đến một nơi tốt, ngươi có đi không?"

Hắn ta đã đưa đi mấy đứa ăn xin, đưa chúng ta đến một nơi.

Sau này ta mới biết, nơi đó gọi là Phi Vân Các.

Loading...